Hiện tại nghe Chu Minh Dũ nói như vậy, Chu Ngọc Trung nói: "Ba thấy đứa nhỏ này hiện tại có chút khác lạ.”
Chu Bồi Cơ dùng sức gật đầu: "Con cũng đã nhìn ra, còn có người vợ kia của anh ta, một chút cũng không ngốc.”
Hắn nói ra chuyện mình hoài nghi Mạc Như có thể mời thần tiên: "Nếu không phải có thể mời thần tiên, bọn họ làm sao có thể xây nhà nhanh như vậy? Đi chở đá, nhiều người như vậy cũng không thể một đêm chở được ba chuyến. Còn có đi chở ngói, cho dù là nhà chúng ta đi chở thì trong một chuyến cũng không kéo được một xe ngói lớn như thế kia.”
Vốn tất cả mọi người đều không nghĩ kỹ, nhìn thấy phòng ốc xây lên, cũng đều nói một tiếng con trai nhà họ Chu thật sự có năng lực, hâm mộ ghen tị một chút, chưa từng nghĩ qua chuyện khác.
Hiện tại nghe hắn nói một câu, lại kết hợp dấu vết, thật sự cảm thấy không tầm thường.
Chu Ngọc Trung nói: "Chuyện này chúng ta tự mình nói, đừng ai ra ngoài nói lung tung, đều nhớ kỹ cho tôi.”
Mọi người nói: "Biết rồi, không dám nói lung tung." Nếu biết bọn họ đi ra ngoài nói lung tung sau lưng, ai biết tên lỗ mãng Chu Minh Dũ kia có phát điên đánh người hay không, cho nên không thể nói lung tung.
Bọn họ lại thương lượng một chút về sau nên làm thế nào, để cho mỗi nhà đều nộp lương thực lại, mỗi người nghĩ tự biện pháp có thể cất giấu thì cứ cất giấu một ít, không thể ngốc nghếch lấy ra hết, ai biết đến lúc đó sẽ như thế nào?
Ông ta nói với con trai lớn Chu Bồi Lâm: "Ba và con cũng phải xây lại mộ của mẹ, hai ngày nay nghỉ ngơi hồi phục.”
Mấy ông già đều nói mồ mã của nhà mình cũng cần phải được tu sửa và chuẩn bị.
Giấu lương thực trong mộ, đây là bí mật của gia đình bọn họ, cả thôn không một ai biết.
Ngày hôm sau, Chu Bồi Cơ đi đến phía sau. Thời điểm này, Mạc Như đang đến ruộng bông bắt sâu bọ, còn Chu Minh Dũ bận việc ở nhà mới.
Hắn đi đến, cười nói: “Chu Minh Dũ! Tao có thể đào cái hầm sát bên sân nhà của mày không?” Hắn chỉ vào vị trí bên cạnh Chu Minh Dũ, ở đó còn có mấy đống cỏ khô, chỗ trống đó đủ để xây vài gian phòng.
Chu Minh Dũ nói: “Mày đi đến đội xin đất nền nhà chưa?”
Chưa xin đất nền nhà thì có đào cũng vô ích.
Chu Bồi Cơ nói: “Vậy để tao đi xin, tao cũng già đầu rồi phải nói đến chuyện cưới vợ rồi.” Nói xong, hắn đi tìm chú của hắn là Chu Ngọc Quý.
Chu Minh Dũ không khỏi khâm phục khi thấy hắn chạy đi thật mà không phải nói đùa. Chu Bồi Cơ này trông có vẻ giống như đứa bé bị nuông chiều hư hỏng nhưng thực ra rất có lòng. Cho dù hắn đến giúp làm mộc hay làm gì cũng đều nói là làm, chưa bao giờ do dự không dứt khoát.
Mạc Như đến ruộng bông bắt được rất nhiều sâu bọ, lúc về tiện đường đến mương nước hái lá non của rau dền gai, vừa đúng lúc nhìn thấy có vài phụ nữ của đội ba đang làm việc ở đó.
Họ đang thảo luận về chuyện thu hồi đất phân phối và mở nhà ăn đại đội.
“Theo tôi thì thu hồi đất phân phối cũng chẳng có gì đáng sợ cả, dù sao cũng cùng nhau ăn một nồi cơm lớn, bánh bao ăn không hết, tự trồng một chút đó thì có ích gì?” Lương Thục Anh, vợ của Triệu Hoa Dân nói.
“Nhưng tôi nghe nói đội ba chúng ta không còn bao nhiêu lương thực dự trữ nữa mà? Lúa mì năm nay không đủ nộp thuế lương thực, mấy hôm trước còn gom từ lương thực dự trữ của đội một và đội hai thì mới đủ nộp, thậm chí lương thực trưng mua còn không có để bán.”
“Đại đội trưởng nói có lương thực cứu tế, vì sao vẫn không thấy gì cả? Giờ chúng ta cũng đã nộp thuế lương thực rồi, năm nay lúa mì cũng không phân chia nữa, đúng là không bình thường.”
Trong số đó có một người phụ nữ khuôn mặt giống như chậu bạc, trắng nõn đầy đặn, nói: “Có gì mà không bình thường? Chúng ta cứ đi theo đại đội trưởng là được rồi, đại đội trưởng có mối quan hệ rất tốt với bí thư Tương và xã trưởng Tống ở trong xã, chẳng lẽ còn có thể lừa gạt chúng ta ư? Mọi người cố gắng làm việc, ngoan ngoãn nghe lời, bảo làm gì thì làm đó, đừng học theo thói xấu của hai đội kia là được rồi.”
Người đang nói chính là Trần Ái Nguyệt, chủ nhiệm hội phụ nữ trong thôn, được Trương Căn Phát cất nhắc làm chủ nhiệm hội phụ nữ, giao cho đội ba tính điểm công tác.
Một số người biết mối quan hệ mập mờ giữa cô ta và đại đội trưởng, tuy không có chứng cứ nhưng hai người cứ liếc mắt đưa tình không nói gì mới là bất thường, bọn họ nhốn nháo vây quanh cô ta hỏi rốt cuộc là có chính sách gì, Trần Ái Nguyệt được tâng bốc lên tận mây xanh.
Trần Ái Nguyệt nói: “Tôi nói thật với mọi người vậy, đất phân phối nhất định phải thu hồi, như vậy mới phù hợp với chính sách của cộng sản. Thu hồi rồi thì mọi người cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn cơm, mở nhà ăn, chuyện gì cũng tốt. Các cô nghĩ mà xem, tan ca về nhà không cần nấu ăn nữa, trực tiếp đến nhà ăn thì có nhanh hơn không? Tôi vẫn muốn có nơi để trực tiếp ăn cơm luôn, không cần về nhà nấu nướng nữa.”