Ngược lại, những bệnh thần bí lại vui vẻ tìm bà ta để khám, chẳng hạn như nằm mơ thấy ác mộng, hoặc mơ thấy tổ tiên, đứa trẻ bị dọa khiếp sợ...
Chu Thành Lễ nói: “Đã thời đại nào rồi, sao thím hai còn gọi bà ta Hà Tiên Cô, đừng để người khác nghe thấy rồi lại nói chúng ta phong kiến mê tín.”
Trương Thúy Hoa: “Trương Căn Phát còn quan tâm đến biệt danh của họ ư? Vậy thì quân tâm quá nhiều rồi đấy.”
Đang nói thì bên ngoài có người hét lên: “Ba Minh Nguyên có nhà không?” Con trai thứ hai nhà họ Chu tên là Chu Minh Nguyên, một người sau khi có con thì người lớn và những người ngang hàng đều không gọi tên mà chỉ xưng hô là ba ai đó hoặc mẹ ai đó.
Không ngờ lại là giọng nói của Trương Căn Phát.
Trương Thúy Hoa mặt biến sắc: Tên tai to mặt lớn này thật là linh, cứ nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến.
Bà không vui nói: “Muộn rồi sao ông ta còn chạy đến nhà chúng ta, đại đội không có ông ta thì hay biết mấy.”
Đang nói thì Trương Căn Phát bước vào, đi cùng ông ta còn có Chu Thành Chí và Chu Minh Quý của đội một, Chu Ngọc Quý của đội bốn.
Chu Thành Nhân cũng rất bối rối: “Đại đội trưởng! Có chuyện gì không?” Ông nhìn Chu Thành Chí, vì sao lại không báo trước.
Chu Thành Chí nói: “Vừa rồi mở một cuộc họp nhóm ở trong đại đội, vẫn còn một vấn đề chưa được giải quyết, muốn đến hỏi ý kiến của anh Hai.”
Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, không biết có chuyện gì mà phải hỏi ý kiến của Chu Thành Nhân.
Chu Thành Chí bảo những người kia ngồi xuống, căn phòng vốn nhỏ, bỗng nhiên lại có nhiều người đứng trước giường như vậy nên lập tức trở nên ngột ngạt.
Nếu không phải có Mạc Như bắt muỗi, e là vừa nóng nực vừa bị cắn tơi tả rồi.
Trương Căn Phát cười: “Vừa tổ chức một cuộc họp trong đại đội, tôi muốn truyền đạt lại mệnh lệnh của Ủy ban khu vực, Ủy ban huyện và chính quyền xã. Kể từ ngày bí thư Tương và xã trưởng Tống xuống làng tuyên truyền chính sách mới thì những thôn khác đã bắt đầu thực hiện với khí thế ngất trời, vậy mà thôn chúng ta vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Chu Thành Nhân bồn chồn nói: “Chẳng phải chúng ta đã trồng bắp rồi sao? Tám mươi mẫu còn lại đều trồng bắp cả rồi, không còn trồng kê nữa.”
Gặt xong lúa mì và trồng xong khoai lang mấy hôm trước rồi, đủ để chia khẩu phần lương thực vào mùa thu, hiện tại đều đã trồng bắp.
Trương Căn Phát nói: “Điều này là chắc chắn rồi, không đáng để nói đến, ý tôi nói là nhanh thì tiết kiệm được nhiều...”
Chu Thành Nhân: “Đại đội trưởng! Chúng tôi biết, chúng tôi cũng đâu có nói là không giao nộp đất phân phối, dù sao thì một mình hay tập thể cày ruộng cũng như nhau. Đội trưởng của chúng tôi đã nói rồi, hiện tại từng nhà tạm thời tự quản lý đất phân phối, đợi thu hoạch xong rồi thì nộp luôn một lần.”
Trương Căn Phát cười he he, xem ông đây là kẻ ngốc à, các người định âm mưu gì: “Chính sách mới hiện tại là muốn mọi người cùng chung tài sản, cùng nhau ăn cơm, chúng ta phải bàn bạc với nhau làm sao xây dựng nhà ăn công cộng.”
Chu Thành Nghĩa nói: “Đại đội trưởng! Nhà của đại đội thôn chúng ta chỉ có chừng này thì xây nhà ăn ở đâu? Chúng ta cũng đâu có gạch ngói.”
Chu Thành Lễ nói: “Anh cả đừng sốt ruột, nghe đại đội trưởng nói thế nào.”
Trương Căn Phát nhìn Chu Thành Chí và các đội trưởng khác: “Chúng tôi đã tìm ra được một cách, đội trưởng đội hai ông nói đi.”
Sắc mặt của Chu Thành Chí không được tốt lắm, nhưng cũng không từ chối: “Chúng tôi đã bàn bạc với nhau xem có nên lập ra vài điểm nấu ăn ở trong thôn hay không, cũng không cần đi nơi khác mà cứ xây ngay trong nhà dân.”
Chu Minh Quý bổ sung: “Nấu ăn cũng không chịu thiệt, một ngày tính mười điểm công tác.”
Chu Thành Nghĩa và mấy người khác nhìn nhau, cuối cùng Chu Thành Nhân nhìn vợ mình.
Trương Thúy Hoa ngầm hiểu: “Tôi muốn hỏi là cả thôn dùng chung nhà ăn này à? Hay là các đội chia nhau ra?”
Trương Căn Phát tỏ vẻ không vui: “Bà chị phải chú ý nội bộ nhân dân rất đoàn kết, đừng có lúc nào cũng…”
“Đại đội trưởng đừng có chụp mũ bậy bạ cho tôi, tôi rất là chú ý. Tôi đây chỉ sợ đến lúc đó, người chịu khó và kẻ lười biếng ăn chung một nồi rồi răng trên chạm răng dưới ê khủng khiếp? Chẳng phải là tôi đang lo nghĩ cho nội bộ nhân dân đoàn kết ư?” Trương Thúy Hoa cũng không nhường nhịn ông ta.
Chu Thành Nhân cũng nói: “Nhà nào cũng không có nồi và không gian lớn như vậy, vốn dĩ trong một thôn có hơn hai trăm hộ gia đình, chỉ có hơn hai trăm cái nồi để nấu ăn, hiện tại cần bao nhiêu cái? Hai mươi cái nồi cũng không thể làm được đúng không?”
Trương Căn Phát nói: “Không cần rắc rối như vậy, chúng ta có thể phân vùng, chia toàn đại đội thành bốn vùng theo đường trung tuyến, một vùng tính là một nhà ăn. Một nhà ăn có thể bố trí thêm vài cái nồi, một cái nấu xôi cháo, hai cái làm bánh ngô hấp, một cái xào rau…”