“Con, con muốn tìm cây kim… con…” Chị ta muốn nói mình không tìm ra, nhưng lại sợ mẹ chồng quở trách, muốn nói gãy rồi lại càng không dám, dù sao cây kim cũng không dễ gì mua được.
Nhưng Trương Thúy Hoa không chất vấn: “Mẹ để trứng gà ở đó.”
Trương Cấu há miệng không biết nói gì mới phải, chị ta lập tức cảm thấy có phải là mẹ chồng lấy quả trứng gà này cho vợ của Út Năm? Bà không chỉ thiên vị Út Năm, mà ngay cả vợ Út Năm cũng thiên vị. Dựa vào cái gì chứ?
Cho dù hiện tại Mạc Sỏa Ni không còn ngốc nghếch nữa, nhưng cô cũng không giỏi giang gì, chẳng phải cả ngày chỉ đi loanh quanh không làm việc hay sao?
Trương Thúy Hoa không muốn phí lời nói những điều vô nghĩa với chị ta, ở trong nhà sắp xếp thế nào thì làm theo như vậy, có bất đồng ý kiến thì nói với người đàn ông của mình, bà không có trách nhiệm phải nghe những lời phàn nàn.
Trương Cấu miễn cưỡng để lại chỗ cũ.
...
Đợi Đinh Lan Anh đi ra, Trương Thúy Hoa nói: “Hai hôm nay trời mưa, cũng ít việc đồng áng, con xin đội trưởng nghỉ phép rồi dẫn con cái về thăm ông bà ngoại đi.”
Theo phong tục của địa phương, con gái phải về nhà mẹ đẻ ba đến bốn lần trong một năm. Tết Nguyên Đán, tết Đoan ngọ và tết Trung thu là ba lần cần thiết. Nếu có điều kiện thì những ngày lễ như tết Thanh Minh, tết Trung Nguyên, Đông Chí gì đó cũng có thể về nhà.
Tết Nguyên Đán về nhà mẹ đẻ cần phải mang theo quà, nhà nào cũng nghèo nên có rất nhiều mẹ chồng không cho phép con dâu về nhà mẹ đẻ nhiều, nhất là kiêng kị những người trộm đồ để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ.
Tết Đoan Ngọ về nhà mẹ đẻ, nhất là sau khi thu hoạch lúa mì xong thì làm bánh màn thầu lúa mì mới đi viếng mồ mả và tế tổ, sau đó cho con dâu mang về nhà mẹ đẻ. Những nhà có con gái đều mong chờ con gái về thăm nhà vào thời điểm này, vì có thể mang bánh màn thầu bột mì về nhà ăn.
Trương Thúy Hoa không có con gái nên không trông đợi điều gì, nhưng năm đó khi bà vừa mới được gả đến, mỗi năm chị chồng của bà vào thời điểm này đều về nhà và mang theo bánh màn thầu lúa mì mới tiếp tế cho bọn họ, đương nhiên bà cũng sẽ không ngăn cản con dâu về nhà mẹ đẻ.
Trước đây, gác đòn đông tế tổ đã ăn hết bánh màn thầu to rồi, hiện tại phải làm cái khác, thời tiết giữa mùa hè dễ hư hỏng nên bà thu xếp cho con dâu về nhà mẹ đẻ.
Đinh Lan Anh nói: “Mẹ! Sỏa Ni có cần về không?”
Trương Thúy Hoa suy nghĩ giây lát: “Con bé là nhà mình dùng bao tải khoai lang khô đổi lấy... Để mẹ hỏi xem, nếu muốn về thì cho nó về.”
Trước kia, vợ Út Năm ngốc nghếch, từ khi lấy chồng đến nay vẫn chưa về nhà mẹ đẻ lần nào, nếu hiện tại không ngốc nữa thì cũng chưa chắc không muốn về.
Trương Thúy Hoa lấy ra bảy tám cái bánh màn thầu to, bà suy nghĩ một hồi rồi lấy lại hai cái và chỉ đặt xuống sáu cái.
Trương Cấu thấy mẹ chồng lúc này dễ nói chuyện nên bước vào phòng, cười nói: “Mẹ! Mẹ con gửi thư nói là nồi trong nhà không dùng được nữa.”
Trương Thúy Hoa quay người thu dọn kệ bếp, rửa dưa muối thái nhỏ mà không trả lời.
Trương Cấu nghĩ nhà mẹ chồng có hai cái nồi, hiện tại xây nhà mới lại mua thêm một cái chảo sắt hai quai, trong nhà có nhiều chảo nồi thế để làm gì? Nhà mẹ đẻ của chị ta chỉ có một cái nồi nhiều lỗ thủng, cứ nấu ăn là bị thủng, vá tới vá lui, thực sự không thể nào dùng được nữa.
Mặc dù Trương Cấu đã chuẩn bị tâm lí bao nhiêu ngày nay, nhưng hiện tại thấy Trương Thúy Hoa cụp mí mắt cũng thấy hơi sợ hãi, cười nói: “Mẹ! Mẹ nói xem...”
Trương Thúy Hoa nhếch mi lên nhìn chị ta: “Mẹ nói cái gì? Mẹ nói vài câu là nồi nhà mẹ đẻ con lành được sao? Mẹ có bản lĩnh đó thì tốt rồi, ngày nào cũng đi vá nồi cho người ta kiếm không ít lương thực mang về.”
Trương Cấu bối rối, đứng cũng không được mà đi cũng không xong, không cam tâm dẹp bỏ, lầm bẩm: “Một gia đình có ba cái nồi cũng không dùng hết.”
Trương Thúy Hoa không thèm đếm xỉa đến chị ta, bà bỏ bánh màn thầu vào trong cái mẹt lớn ở gian phòng phía đông rồi đậy lại.
Trương Cấu vốn muốn nói về cái nồi, nếu mẹ chồng dễ nói chuyện thì nói tiếp về chuyện trứng gà và vải, em gái bốn của chị ta sắp kết hôn nhờ người mua vải khắp nơi.
Nhưng chị ta không ngờ vừa mở miệng đã cứng họng, Trương Thúy Hoa hoàn toàn không thèm để ý đến chị ta. Tuy không nói thẳng là không được cũng không mở miệng la mắng, nhưng quan hệ qua lại giữa người với người không cần tức giận mắng chửi gì nhiều, cũng không cần nói nặng nhẹ, chỉ cần biểu cảm lạnh nhạt không nhiệt tình là đủ để tỏ rõ thái độ.
Trương Cấu thấy chột dạ trong lòng nhưng không có dũng khí bắt Trương Thúy Hoa nghe lời chị ta, chị ta đành đi lấy bánh màn thầu, vừa nhìn thấy năm cái trên kệ bếp, lập tức ngẩn người: “Mẹ!”