Chương 2: Vợ chồng cùng xuyên không. (2)
Nếu bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ và bị đưa đến bệnh viện, vậy thì khẳng định ba mẹ cô sẽ ở đây.
Chu Dũ mò mẫm hồi lâu vẫn không nhận ra được điều gì, nhưng bọn họ lại không phải đang ngủ ở trên giường, mà là một nơi xa lạ! Giống như, một cái giường đất?
Chẳng lẽ thật sự là âm tào địa phủ!
“Chu Dũ, anh, anh nói thử xem khi một người chết đi có phải thật sự sẽ xuống âm tào địa phủ hay không? Vậy thì, hiện tại chúng ta là quỷ?”
Cô chà xát lên cánh tay Chu Dũ, nóng hầm hập, ma quỷ hẳn là sẽ không bị nóng như vậy chứ?
Sờ sờ sờ, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không thích hợp, Chu Dũ liền nắm lấy đôi tay cô.
"Vợ ơi, em sờ đi đâu vậy.”
“Xem ra hai chúng ta thật sự là quỷ rồi, anh xem anh kìa, ngay cả quần áo cũng không có.” Cô nói như vậy nhưng lại không có chút cảm giác buồn bã nào, ngược lại còn vui vẻ nói: “Chu Dũ, chỉ cần được ở bên nhau, có thành quỷ cũng tốt, đúng không.”
Chu Dũ: “Mạc Như, vậy… em có thể nói cho anh biết, em mang thai đứa bé nào vậy?”
Răng rắc!
Lại một trận sấm sét nữa ập đến, Mạc Như a lên một tiếng, theo bản năng sờ sờ bụng của mình.
“A a a, Chu Dũ, em thật sự có thai!”
…
…
Chu Dũ: “Em nói xem, có phải hai chúng ta đã xuyên không?”
Mạc Như: “Mẹ anh chắc sẽ không xuyên theo đi.”
Chu Dũ: "…"
"Vì sao lại tối om như vậy.” Mạc Như vẫn chưa yên tâm.
Chu Dũ cười rộ lên.
Mạc Như đấm anh một cái, “Anh cười cái gì vậy, mau suy nghĩ biện pháp đi.”
Xuyên không đến một nơi tối om như vậy, bọn họ là đang bị nhốt hay là như thế nào, duỗi tay không thấy năm ngón, ở một nơi xa lạ, ngẫm lại đã cảm thấy thật đáng sợ.
Chu Dũ đưa một tay ra ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Anh rất vui, chẳng lẽ em không vui sao?”
Mạc Như nghĩ nghĩ, quả thực cô cũng cảm thấy rất vui, không cần biết hiện tại đang ở đâu, có thể ở cùng với Chu Dũ là đã hạnh phúc lắm rồi.
Đầu Chu Dũ hơi choáng váng, ôm cô nằm xuống, “Chúng ta ngủ ở trên giường đất, còn có đệm chăn, khẳng định không có việc gì. Phỏng chừng đang là buổi tối, cứ ngủ một giấc chờ hừng đông lại nói tiếp.”
Mạc Như tiếp nhận sự thật bọn họ đã xuyên không, cô mừng như điên, các loại cảm xúc phấn khích, lo lắng đan xen khiến Mạc Như không cách nào ngủ được. Trong bóng tối có âm thanh sột sột soạt soạt, lập tức có chút hãi hùng khiếp vía.
"Là chuột thì sao, không có việc gì đâu.”
Chuột mà còn không sao! Mạc Như gần như nhảy dựng lên.
Chu Dũ thuần thục học vài tiếng mèo kêu: “Meo ngao ~ meo ngao ~” âm thanh sột sột soạt soạt trong bóng đêm quả nhiên không còn nữa.
Linh như vậy?
Mạc Như vẫn không ngủ được, trong đầu vô cùng hưng phấn, nếu thật sự là xuyên không, vậy thì có ký ức của nguyên chủ hay không, cô tìm tòi một chút, không thu hoạch được gì.
Nàng hỏi: “Chu Dũ, chúng ta thật sự xuyên không sao?”
Chu Dũ ừ một tiếng, một cơn choáng váng đầu óc qua đi, theo sau đó chính là một ít ký ức của nguyên chủ.
“Vậy anh có ký ức gì của nguyên chủ hay không?” Cô hỏi.
“Em có không?”
“Đầu óc em vô cùng lộn xộn.” Mạc Như cau mày, dùng sức suy nghĩ, trong đầu thật sự hiện lên một vài đoạn ký ức lộn xộn và những gương mặt, nhưng lại không hề có ký ức hoàn chỉnh, “Không có.”
“Đó là bởi vì em ngốc.” Chu Dũ cười.
“Anh mới ngốc!” Mạc Như ở trong lòng anh cọ ngoạy.
Chu Dũ ấn đầu cô lại, “Hiện tại em tên là Sỏa Ni, Mạc Sỏa Ni.”
Anh ấy thật sự có ký ức!
Mạc Như cố gắng hỏi một hồi lâu, Chu Dũ cũng nói cho cô biết, anh quả thật có một chút ký ức, nhưng vẫn chưa quen thuộc lắm, cần một chút thời gian để tiêu hóa.
Nguyên chủ tên thật là Chu Minh Dũ, năm nay mười bảy tuổi, Mạc Sỏa Ni mười sáu tuổi, là người của nhà họ Mạc, bọn họ vừa kết hôn vào mùa đông năm trước.
Mạc Như: “Chu Dũ, anh thật là biến thái, em mới 16 tuổi mà đã bị anh làm to bụng.”
“Đó là Chu Minh Dũ làm!”
“Chu Dũ, anh có bệnh à, em là một kẻ ngốc mà anh còn cưới em.”
“Đó là Chu Minh Dũ làm!”
“Cái gì, chẳng lẽ anh không muốn cưới em sao?… Này… anh…”
…
Một lát sau, “Chu Dũ, chúng ta có con rồi. Em cảm giác đây chính là con của chúng ta, thật thân thiết.”
Xảy ra tai nạn xe cộ, đã chết, xuyên không, vừa vặn lại có cả chồng theo, và thậm chí còn mang theo một cái bụng bầu!!!
Bất ngờ không, mừng rỡ không!
“Chúng ta sẽ còn có thêm nhiều con hơn nữa, nên đặt tên gì cho chúng đây? Hay là cứ gọi đại mao, nhị mao, tam mao, tứ mao, ngũ mao… Ai da, ngũ mao không tốt…”
"Này! Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?”
"Nghĩ về em đấy, em không nghĩ đến anh sao?”
“…”
…
Đột nhiên, chi chi… Âm thanh sột sột soạt soạt lại vang lên, có con gì đó chạy lộc cộc bên người cô, ngay sau đó có con gì bò lên trên chăn của bọn họ.
“A...”
Mạc Như không thể không xốc chăn lên.