Chu Bồi Cơ hiếm khi cằn nhằn và nói móc: “Mày biết mấy tên đần độn kia làm gì không? Bọn chúng đúng là chỉ biết ăn cho ngập họng, nhất là cả nhà Triệu Hoa Dân. Trước kia, nhà hắn chưa có ngày nào được ăn no, hiện tại một người có thể ăn được tám cái bánh ngô hấp trong một bữa.”
Trước đây cả nhà bọn họ ước tính là trong một ngày ăn không tới tám cái bánh màn thầu.
Đúng là ăn cơm nhà nước không thấy đau lòng, cứ ăn cho thỏa thích.
“Bọn họ còn suốt ngày ở nhà ăn cược xem ai ăn nhiều hơn, có người có thể ăn tám cái thì có người có thể ăn mười cái. Mẹ nó, cũng không sợ ăn no căng bụng.” Khi Chu Bồi Cơ cưa gỗ dường như hắn đang tưởng tượng ra miếng gỗ là ai đó, sức lực cũng rất mạnh, nghe tiếng cọt kẹt làm Mạc Như cũng thấy da đầu ngứa ngáy.
Cô nói với Chu Minh Dũ: “Đội chúng ta cũng có người ngưỡng mộ bọn họ đấy.”
Khi cô bắt sâu bọ nghe thấy Đan Điệp Cầm bày tỏ sự bất mãn, nói đội ba đội bốn người ta đều ăn ngập mặt thỏa thích, không làm việc một ngày cũng có hai cân hai lạng, nếu có người thân đến thì dẫn đến nhà ăn, lúc nào tốt thì có thể xào hai món.
Nhà ăn của đội ba đội bốn được xây dựng ở nhà đại đội, hai đội cùng nhau xây tám cái bếp nồi, đến bữa thì các xã viên vào nấu cơm, sau đó đều ở trước sân ngồi xổm hoặc là tự mang ghế đẩu và bàn ăn từ nhà mình đến để ăn cơm.
Lúc ăn cơm thì náo nhiệt như đang ăn tết.
Đang nói thì Chu Minh Thanh chạy đến, thở hổn hển: “Minh Dũ, nhanh lên, đến đội sản xuất trợ giúp, có người đang gây chuyện.”
Chu Ngọc Trung và Chu Thành Tín vẫn ung dung tiếp tục làm công việc thợ mộc, như thể trời có sập xuống cũng không ảnh hưởng đến việc làm của bọn họ.
Chu Minh Dũ bảo Mạc Như ở lại đây, anh và Chu Bồi Cơ qua đó xem sao. Chu Bồi Cơ tiện thể cầm cái bát lớn đi lấy cơm nước cho hắn và ba hắn, hai người họ đều ăn cơm ở đây rồi tiếp tục làm công việc thợ mộc.
Mặc dù Mạc Như cũng muốn đi xem nhưng từ phía sau làng đi đến phía trước làng cũng khá xa, cô phải giữ sức để ban đêm đi bắt ve sầu nên không đi đường xa.
Chu Minh Dũ đi đến nhà đội hai, phát hiện có vài người tập trung ở đó, có Đan Điệp Cầm và người đàn ông của cô ta, còn có Trần Kiến Thiết và một số hộ gia đình khác. Ngoài Đan Điệp Cầm ra, đều là những gia đình níu chân đội hai, điểm công tác không nhiều, đương nhiên khẩu phần lương thực cũng là ít nhất.
Chu Minh Dũ không có ấn tượng với những người này, rõ ràng là ham ăn biếng làm nhưng lúc nào cũng coi chi thứ tư như kẻ thù, thực ra bọn họ cơ bản không tài giỏi đến đâu so với chi thứ tư. Người đàn ông của Trần Tú Phương không có ở nhà, còn bọn họ thì lại có sức lao động đàn ông.
“Đội trưởng! Hiện tại mỗi đại đội đều ăn ở nhà ăn, sao đội chúng ta vẫn chưa mở, nhìn xem đội ba đội bốn nhà người ta, ngày nào cũng được ăn ngập mặt, ăn no bụng.”
“Đúng thế! Xây nhà ăn thì được ăn cơm no, tại sao chúng ta lại không xây?”
Chu Minh Dũ nghe giọng điệu này thật quen thuộc, đây chẳng phải là giọng điệu từ khi chị dâu ba ở nhà mẹ đẻ về tuyên truyền hay sao, cũng may anh sớm đã có chuẩn bị. Lúc đó, sau khi nghe chị dâu ba nói xong, anh đến tìm bác cả đội trưởng để nhắc nhở.
Chu Thành Chí bị những người đó làm cho tức đến mặt mày tái mét, ông chắp tay sau lưng, một bộ dạng sắp bùng nổ.
Chu Minh Quốc quát: “Các người gấp gáp cái gì, nhà ăn chắc chắn phải xây rồi…”
“Ông đúng là không đặt mình vào vị trí người khác còn đứng đó khoác lác, trong nhà ông có lương thực ăn nên đương nhiên không cần xây nhà ăn, còn nhà chúng tôi thì sắp không còn gì để ăn rồi.”
Người đang nói là Trần Kiến Thiết, trước kia nghe nói muốn xây nhà ăn, ông ta ở nhà nấu mấy bữa ngon, chỉ có chút dầu hạt cải ngày nào cũng ăn bánh rán, vậy là thỏa thích rồi, nghĩ đến chuyện đợi lương thực không đủ thì ăn ở nhà ăn.
Nào ngờ Chu Thành Chí hoàn toàn không chịu xây nhà ăn theo yêu cầu của đại đội, trực tiếp diễn một vở kịch, lúc ăn cơm bưng cái bát đưa đẩy cho xong chuyện.
Còn đưa đẩy nữa thì ông ta cũng sắp chết đói rồi.
Lương thực nhà bọn họ không trụ nổi đến khi thu hoạch lương thực vụ thu.
Chu Minh Dũ nghe thấy giọng nói của ông ta nên tiến đến túm lấy cánh tay của ông: “Nào nào! Chúng ta đến phía trước nói, đừng có đứng trong đám đông lảm nhảm nữa.”
Trần Kiến Thiết quát: “Làm gì đấy! Mày muốn đánh người ư?”
Chu Minh Dũ không để ông ta vùng vẫy, kéo ông ta sang đó: “Ai đánh người, ông ở đó nói chuyện đội trưởng không nghe thấy, đến đây nói nghe rõ hơn.”
Có một số người trà trộn trong đám đông la hét, gan cũng lớn thật, chuyện gì cũng dám nói, nhưng một khi để ông ta đi đến phía trước và mọi người cứ nhìn chằm chằm thì đột nhiên ông ta ỉu xìu, không nói được một câu.