Sau khi tôn sư, trước hết phải làm những công việc nặng nhọc như gánh nước quét dọn, kéo cưa, mài lưỡi bào, giũa cưa, ít nhất là để cho đồ đệ làm trên một năm, sau đó mới học các công việc trợ giúp như đẩy máy bào, đục lỗ... Đợi thành thạo rồi từ từ học cách cầm rìu, vung rìu, nối dây và cắt vật liệu…
Nhưng hiện tại cũng không kiếm cơm dựa vào nghề thợ mộc, Chu Minh Dũ càng không muốn làm thợ mộc, chỉ là muốn học một nghề nào đó tiện cho bản thân làm việc thủ công, đương nhiên Chu Ngọc Trung sẽ không khư khư giữ quy tắc.
Chuyện vặt vãnh gì đó thì miễn đi, theo ông ấy và Chu Thành Tín trợ giúp những công việc như làm cửa, bàn ghế, tủ rương, để anh và Chu Bồi Cơ cùng theo học và giúp đỡ.
Đẩy lưỡi bào, đục lỗ, vung rìu, cầm rìu, có công việc nào cần giúp thì làm việc đó, như thế cũng có thể học được thứ gì đó thật sự.
Hai người cùng tuổi học chung với nhau có sự cạnh tranh, nếu học nghiêm túc thì sẽ tiến bộ nhanh chóng.
Trương Thúy Hoa thấy cửa đã được lắp xong, bà lại đi tìm Hà tiên cô xem ngày thích hợp để chuyển vào nhà mới, sau đó mời người nhà đến dùng bữa cơm đơn giản, náo nhiệt chúc mừng. Khoai lang khô, bánh bã đậu, thêm một nồi canh bầu hầm to, vừa làm cơm vừa làm thức ăn, đủ các loại dưa muối cũng coi là một bữa ăn. Các chủ gia đình đến ăn uống trò chuyện, tiện thể mang cho hai vợ chồng ít đồ thực dụng. Chu Thành Chí mang chậu sành và lọ sành, Chu Thành Nghĩa cho mấy đôi giày rơm và một đệm cỏ lúa mì buộc bằng dây gai, dì ba cho nắp đậy đã đóng sẵn và lược bí, dì bốn cho hai cái gáo hồ lô…
Chu Bồi Cơ tặng một chiếc ghế đẩu vuông nhỏ rất chắc chắn!
Sau khi người nhà chúc mừng đơn giản xong, hai vợ chồng vui vẻ chuyển vào nhà mới.
Buổi tối Mạc Như và Chu Minh Dũ đến ngủ chứ không ăn uống, ban ngày thì vẫn về nhà ăn cơm, dọn ra ngoài ở nhưng không tách ra, cũng không đến mức khiến Trương Thúy Hoa thấy khó chịu trong lòng.
Ban ngày chúc nhà mới, Chu Ngọc Trung và Chu Thành Tín chắc chắn không đến, chi thứ ba có bà vợ Lý Quế Vân đến, gia đình Chu Ngọc Trung đương nhiên là Chu Bồi Cơ đến, hiện tại hắn coi nhà của Chu Minh Dũ như nhà của mình, một ngày vào ra mấy lần.
Hết náo nhiệt thì trời cũng đã tối, Chu Thành Nghĩa gõ cái tẩu thuốc lá: “Được rồi, không còn sớm nữa, về nhà ngủ thôi.”
Ông ta vừa nói xong thì các ông cụ cũng bảo về nhà để hai vợ chồng nghỉ ngơi.
Chu Thành Nhân tiễn bọn họ ra ngoài, Trương Thúy Hoa cùng các con dâu dọn dẹp sạch sẽ nồi niêu bát đũa, sau đó bảo Chu Minh Quang và Trương Cấu dọn về. Đinh Lan Anh không đến ăn cơm vì phải ở nhà trông chừng bọn trẻ.
Trương Thúy Hoa sợ Trương Cấu bày trò gì, quát: “Dọn về rồi thì đừng đến nữa, đều ngủ đi.”
Kể từ khi bị bà dạy cho một trận, bà phát hiện con dâu ba có chút thay đổi, không biết nghĩ gì mà suốt ngày cứ quấn quýt với vợ Út Năm, thì thầm to nhỏ không biết nói gì, nói xấu bà cũng chả sao, chỉ sợ bị tiết lộ bí mật của thần tiên.
Bà thấy mọi người đi hết rồi nên dọn dẹp sạch sẽ gian phòng phía đông, bà nói với Chu Minh Dũ: “Không có cổng tường rào cũng bất tiện, ban đêm nhớ khóa chặt cửa rồi dùng gậy giữ cửa.”
Chu Minh Dũ dạ vâng rồi đưa bà ra ngoài, bên ngoài ánh trăng vừa lớn vừa tròn nhưng nhá nhem không quá sáng, anh dặn dò: “Mẹ cẩn thận đấy, đường đi tối lắm.”
Trương Thúy Hoa nói: “Mẹ nhắm mắt cũng đi được về nhà.”
Đang nói thì dưới chân bị vấp suýt nữa đã ngã ập đầu, Chu Minh Dũ vội vã đỡ bà: “Mẹ phải cẩn thận đấy.”
Trương Thúy Hoa xua tay: “Mẹ lớn tuổi thế này rồi còn không biết đi đường à? Được rồi, con về nhà đi, đừng có lo lắng vô ích.”
Thấy Trương Thúy Hoa đi vào chỗ tối, gần như không thấy gì nữa, Chu Minh Dũ chợt nhớ ra điều gì đó, anh la to: “Mẹ! Sáng mai bọn con về nhà ăn cơm.
Giọng nói của Trương Thúy Hoa từ trong chỗ tối truyền đến: “Biết rồi, hai đứa còn có thể chịu đói sao?”
Chu Minh Dũ biết Trương Thúy Hoa bụng nghĩ một đằng dạ nghĩ một nẻo, anh dọn ra ngoài ở chắc chắc bà thấy khó chịu trong lòng, chỉ là không nói ra mà thôi. Anh nghĩ sau này anh tư kết hôn, điều kiện tốt hơn thì thật sự phải ra ở riêng, anh và Mạc Như bàn bạc để ba mẹ sống chung với bọn họ.
Anh không nghe thấy động tĩnh của Trương Thúy Hoa nữa nên quay người đi vào trong nhà.
Mạc Như từ trong phòng đi ra đón anh, Chu Minh Dũ dang cánh tay ôm cô vào lòng: “Bên ngoài tối lắm, em cẩn thận chút.”
“Trước cổng được dọn dẹp rất bằng phẳng, cũng không có thứ gì linh tinh, chúng ta đi dạo thôi.”
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, tâm trạng bình yên, cô không ngủ được nên cùng anh đi dạo, cùng tận thưởng cảnh đêm tuyệt đẹp này.
Chu Minh Dũ khoác vai cô dạo bộ trong sân.