Cúc Hoa la lên: “Thím! Con cũng đi bắt ve sầu, thơm phức luôn.”
Mạc Như xoa đầu cô bé: “Giờ con còn nhỏ, ban đêm không an toàn, đợi đến khi trời mưa ban ngày cũng có thể bắt được.”
Ăn xong ve sầu, Mạc Như dạy bọn chúng biết vài chữ, cho Lan Tử Nhi và Kha Lạp Nhi chơi đá ở ngoài cửa.
Mỗi lần trước khi dạy thứ gì mới đều do Nê Đản Nhi dẫn dắt ôn tập.
Nê Đản Nhi giống như Trần Ái Nguyệt dùng gậy đốt lửa chỉ vào vách tường bên cạnh, bên trên viết mấy chữ đen: Nhân khẩu thủ, thượng trung hạ, đại tiểu đa thiếu. Thằng bé đọc thật to: “Nào, các đồng chỉ đọc theo tôi, nhân, khẩu, thủ...”
Mạc Như: ... Có phải cháu từng được chủ nhiệm hội phụ nữ dạy không?
Mùa đông năm ngoái học lớp xóa mù chữ, Nê Đản Nhi có học cùng Trương Thúy Hoa, đây là cách cô giáo dạy các lớp xóa mù chữ đọc, Trần Ái Nguyệt cũng học theo cô giáo, đương nhiên là truyền từ đời này sang đời khác rồi.
Đợi ôn tập xong, Nê Đản Nhi lại viết chính tả trên bảng đá. Bàn tay nhỏ bé của Cúc Hoa không kiểm soát được độ mạnh yếu, một chữ có thể viết dài một thước nên Mạc Như cũng không yêu cầu Cúc Hoa viết chữ, chỉ cần biết đọc là được.
Cô vừa dạy hai anh em biết chữ, vừa ngoáy đầu nhìn hai đứa trẻ ở ngoài cổng.
Ơ! Người đâu?
Cô chưa kịp đứng lên thì bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của Kha Lạp Nhi cùng với tiếng cười to ha ha của Lan Tử Nhi.
Mạc Như giật mình vội chạy ra ngoài xem, nhưng chỉ nhìn thấy Lan Tử Nhi đứng trước cửa căn nhà phía nam khoa tay múa chân cười thích thú.
Kha Lạp Nhi đâu?
Ừm! Bị gà mái mổ nằm lăn dưới đất kìa, bốn chân chổng lên trời khóc to oa oa.
Giờ Mạc Như mới nhớ ra, mặc dù trong nhà không có đồ vật nào nguy hiểm nhưng lại quên con gà mái kia đang ấp trứng.
Con gà mái đó đã không còn mổ cô nên cô mất cảnh giác, cứ tưởng nó không mổ người khác nữa.
…
Thực ra, gà mái ấp trứng rất vất vả, lại buồn tẻ nhạt nhẽo, hầu như không ăn không uống gì trong hai mươi mấy ngày, nếu không phải là một con gà béo khỏe thì hoàn toàn không kiên trì được.
Ở những thôn khác, tình hình gà mái cùng ấp trứng với bọn họ thường xuyên xảy ra vấn đề, có những con gà sau mười ngày đột nhiên không chịu ấp nữa, bỗng chốc tinh thần phấn chấn không chịu nằm xuống như thể được giải phóng tự do thỏa thích, quăng trứng của mình khắp nơi, còn có những con thì ra vẻ, chẳng phải đi ị thì cũng là lật trứng lung tung cứ làm đi làm lại, sau đó biến trứng như phôi xấu.
Có một số gia đình đã phải chuyển sang ấp trứng nhân tạo trong vòng mười ngày.
Con gà Tam hoàng của gia đình bọn họ vẫn rất có trách nhiệm, nằm trong ổ nguyên một ngày, không bao giờ đi đâu.
Mạc Như sợ chúng bị đói nên cô chuẩn bị hai vật dụng cho chúng dùng. Một là cái muôi cũ trộn trấu cám, thứ còn lại là đáy của một cái bát vỡ chứa đầy nước, đều được đặt ở nơi thò đầu là có thể với tới.
Được Trương Thúy Hoa đồng ý, trưa nào thời tiết ấm áp nhất và trứng gà chưa nở thì cô gọi gà mái ra ngoài ăn uống và tiểu tiện, dù sao con gà mái này cũng chưa bao giờ ị phân lên trứng của nó.
Bởi vì nó một lòng có trách nhiệm nên những quả trứng này đều có tình trạng tốt, kiểm tra bằng cách trôi nổi trong nước ấm, một quả trứng hư cũng không có, toàn bộ đều là phôi thai hoạt tính.
Cô cảm kích gà mái thật vất vả nên chăm sóc nó rất chu đáo, có lẽ nó cũng cảm kích cô nên cũng không bao giờ hung dữ với cô.
Con gà mái thấy cô cũng rất im lặng nên không có phản ứng gì, cô quên mất là nó cũng xù lông, cô cứ tưởng là gà mái rất dịu dàng không mổ người khác.
Hai ngày nữa là gà con sắp nở, thực ra nó rất hồi hộp, chỉ cần gió thổi cỏ lay bóng người lướt qua thì nó lại tưởng có ai đó đến trộm gà con, lông nó dựng hết cả lên, đồng thời phát ra âm thanh “cục cục cục” đầy đe dọa.
Huống hồ, một con quái vật bé nhỏ bốn chân chạm đất cùng nó cùng nằm sấp trong giỏ, trong miệng phát ra u u a a và bò đến, giơ bàn tay nhỏ bé đen sì định bốc quả trứng, trong miệng còn lẩm bẩm: “A a a a…”
Con gà mái đương nhiên sẽ không buông tha cho kẻ xâm lược, “bụp” một phát, nó mổ vào trán của Kha Lạp Nhi.
Kha Lạp Nhi bị mổ ngã lộn nhào, “Oa” nó nằm dưới đất bốn chân chổng lên trời khóc to.
Đây chính là tiếng kêu la thảm thiết mà Mạc Như nghe thấy, cô giật cả mình, còn tưởng Kha Lạp Nhi bị làm sao rồi.
Cô bước đến định bế thằng bé lên thì thấy Cúc Hoa giẫm đôi chân ngắn nhỏ bé chạy đến trước mặt cô, la to: “Kha Lạp Nhi! Em làm gì thế? Mau đứng lên.”
Mạc Như: ... Tiếng gào thét như tiếng gầm gừ của sư tử.
Kha Lạp Nhi sững sờ, thằng bé không khóc nữa, rồi nó tự mình lật lại và bò tiếp.