“Không phải.” Trương Căn Phát lắc lắc đầu: “Không phải, đây là sự hỗ trợ lẫn nhau trong xã hội chủ nghĩa, sau này là công xã nhân dân, lại càng phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Trương Thúy Hoa cười nói: “Đại đội trưởng, ông cả ngày trăm công nghìn việc, tôi cảm thấy ông còn bận rộn hơn cả chủ tịch cơ, ông mau đi làm việc của ông đi, không cần bận tâm đến chuyện của người dân chúng tôi. Ông yên tâm, nếu ai vào trong thành phố buôn bán đồ vật, tôi biết được thì sẽ là người đầu tiên thông báo cho ông, tuyệt đối không để viên đạn bọc đường của tư bản chủ nghĩa ăn mòn chúng tôi.”
Chu Minh Dũ cười nói: “Mẹ, người trong thôn chúng ta ngoại trừ đại đội trưởng ra thì những người khác cả đời cũng chưa chắc đã được vào huyện đâu, chuyện làm ăn buôn bán phỏng chừng chưa tới lượt chúng ta.”
Mặt của Trương Căn Phát đỏ lên, lớn tiếng nói: “Hồng Lý Tử, cậu đừng có nói bậy, Trương Căn Phát tôi làm việc đoan chính, trước nay chưa từng vào trong thành làm chuyện làm ăn, tôi toàn đi vào thành phố học tập, vô cùng bận rộn.”
Chu Minh Dũ Cười như không cười nhìn ông ta, ra vẻ tùy ông muốn nói thế nào thì nói, tôi tin ông mới lạ.
Đương nhiên Trương Căn Phát không làm chuyện buôn bán, ông ta dựa vào cái chức đại đội trưởng cũng đã kiếm được không ít, làm gì còn cần tới làm ăn buôn bán kiếm lời.
Hơn nữa căn bản ông ta không có đầu óc buôn bán, ông ta tự xưng là trung thành vô hạn với Đảng, quyết tâm xóa bỏ những giai cấp địa chủ tư bản chủ nghĩa, kiên định đi con đường nhà nông nghèo, một khi xã hội tư bản khôi phục lại vậy thì ông ta sẽ lại là một kẻ nghèo hèn không có nổi cơm để ăn!
Vốn dĩ ông ta chỉ muốn chỉnh đốn lại tư tưởng của những tiểu tư bản trong thôn, bảo mọi người chuyên tâm trồng trọt, ăn cơm nhà ăn, không cần phải lúc nào cũng nuôi heo, nuôi gà, trồng rau, kết quả là bị Trương Thúy Hoa và Chu Minh Dũ nói ngược lại đến mức á khẩu không nói được gì.
Tuy rằng ông ta đã cật lực phản bác và đính chính lại rằng ông ta vào thành phố chỉ để học tập, nhưng mà cả thôn cũng chỉ có một mình ông ta đi, người khác thấy hay không còn không phải chỉ do ông ta quyết định thôi ư?
Chu Minh Dũ: “Đại đội trưởng, chúng tôi đưa trứng gà tới nơi thu mua của xã cũng chỉ có ba phân tiền một quả, nghe nói rằng nếu tự mình đưa vào trong thành phố thì người dân ở đó thu mua từ năm phân tới tám phân một quả, có phải thế không?”
“Nói hươu nói vượn!” Trương Căn Phát thiếu chút nữa dậm chân tại chỗ: “Trong thành không có chuyện tự mình thu mua, đều phải tới trạm lương thực để mua đồ ăn, cũng không được tùy tiện mua nhiều hay ít như chúng ta. Đều có quy định cả, cần phải có phiếu mua trứng gà, mỗi một hộ gia đình một tháng cũng chỉ được mua một cân trứng gà, mỗi một người sản phụ sẽ được cấp cho hai phiếu mua trứng gà, làm gì có dư giả như những người nuôi gà chúng ta?”
“Đại đội trưởng, bọn tôi nuôi gà cũng không bớt được quả nào để mà ăn đâu, quanh năm suốt tháng còn ăn chẳng đến một cân.”
Mọi người vây xem sôi nổi chèn ép Trương Căn Phát, nói tới mức ông ta tức hộc máu lại không thể phát ra.
Chu Minh Dũ lại nói: “Đại đội trưởng, nghe nói hiện tại ở bên ngoài mua cái gì cũng phải dùng phiếu, trừ bỏ phiếu gạo, còn có phiếu dầu, phiếu vải, còn có những loại phiếu khác, liệu trong thôn chúng ta cũng có phiếu hay không? Sao không thấy ông phát cho chúng tôi vậy?”
Trương Căn Phát biến sắc, quát lớn: “Đừng có nói bậy, đó là những người trong thành phố mua đồ mới cần phiếu, lương thực trong thôn đều do chúng ta trồng ra, dầu cũng là do chúng ta tự ép ra, cần gì phiếu? Chúng ta chỉ có phiếu vải mà thôi, năm nào cũng phát cho mọi người hết.”
“Vậy thì phiếu các mặt hàng công nghiệp khác, phiếu mua hàng hóa khác thì sao? Còn có phiếu mua bông nữa! Chúng tôi trồng bông hàng năm, tại sao lại không có phiếu bông?” Chu Minh dũ mặc kệ ở bên ngoài có loại phiếu này thật hay không, dù sao thì trương Căn Phát cũng không rõ ràng lắm, chẳng qua là anh muốn khiến cho Trương Căn Phát càng rối rắm thêm chút nữa.
Anh vừa nói như thế, những người khác cũng bắt đầu ồn ào lên: “Đúng vậy đại đội trưởng, chúng tôi được giao nhiệm vụ đi trồng bông, người thành phố có phiếu mua bông vậy tại sao chúng tôi lại không có? Mùa đông cần làm áo bông nhưng vẫn chưa có bông, phải làm sao bây giờ?”
Quần áo bông là một món đồ tốn chi phí lớn của một hộ gia đình, có những nhà nghèo, người một nhà liền ngủ chung giường với một hoặc hai cái chăn bông rách. Bởi vì không có áo bông, cụ già và trẻ nhỏ suốt ngày túm chăn ngồi trên giường không ra khỏi cửa.
Trương Căn Phát căn bản không rõ người thành phố có cần phiếu bông hay không, dù sao thì bình thường ông cũng không hay vào trong thành phố, một năm cũng chỉ đi có một hai lần, căn bản là không có thời gian đi dạo các cửa hàng.