Cô cười nói: “Kim Chi Nhi, có giáo viên tới không?”
Kim Chi Nhi lắc lắc đầu: “Không có.” Thật ra cô bé rất muốn Mạc Như đi theo mẹ kế học tập, như vậy Mạc Như mới học được nhiều, bản thân cô bé cũng có thể học theo.
Đang nói chuyện, Chu Minh Dũ và những người khác tan làm trở về, hai ông già Chu Thành Chí và Chu Thành Nhân đứng ở cửa nói chuyện.
Chu Thành Chí nói: “Thật sự cho rằng bản thân là nhân viên kỹ thuật, biết được vài ba chữ thì ghê gớm lắm sao? Hắn ta đã trồng mấy mẫu đất? Để hắn đứng đó mà chỉ đạo này nọ, hắn có giỏi thì xuống dưới làm rồi chỉ đạo.”
Chu Thành Nhân nói: “Ngày mai chúng ta cùng bàn bạc lại với hắn, không cần gấp gáp, đắc tội hắn ta cũng không có gì tốt.”
Chu Thành Chí hừ một tiếng nói: “Tôi thấy hắn là cái loại không thích nghe người ta khuyên bảo, ai mà lại trồng những cây bông dày như lúa mì? Khi gieo trồng, chúng ta đều cố tình gieo hạt vừa phải, vừa không tốn hạt, vừa tỉa thưa và cuốc đất cũng tiết kiệm được công sức.”
Mạc Như nghe thấy âm thanh liền đứng dậy, nhìn Chu Minh Dũ từ ngoài bước vào: “Anh Út Năm, kỹ thuật viên Cao tới rồi sao?”
Chu Minh Dũ gật đầu: “Ừm, đi đến thửa ruộng trồng bông khoa tay múa chân một hồi, làm cho đội trưởng tức giận không ít.”
Kim Chi Nhi: “Ừm... Chú, thím, kỹ thuật viên Cao kia đang ở nhà cháu.”
Mạc Như nghe vậy lập tức nói: “Cảm ơn Kim Chi Nhi đã tới thông báo cho thím biết, ăn cơm xong thím sẽ đến lớp học.”
Kim Chi Nhi thấy cô đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chào tạm biệt.
Mạc Như thảo luận cùng Chu Minh Dũ chuyện tiếp xúc với kỹ thuật viên Cao kia một chút, cô đứng cạnh Chu Minh Dũ, đưa khăn lau mặt cho anh rồi nói: “Là một người không dễ tiếp xúc đúng không?”
Lẽ ra theo lẽ thường từ trước đến nay, cán bộ được cử xuống nông thôn làm việc thì đều là những người bình dị gần gũi, bọn họ là người thật sự thích hòa mình cùng nông dân, tâm sự chuyện đồng ruộng hoa màu, còn cùng nông dân uống rượu. Không cần nói ai khác, như bí thư Tương, người ta rất thân thiện, lúc đi xuống thị sát chưa bao giờ tỏ vẻ tự cao tự đại, thấy mọi người đều nhiệt tình chào hỏi, có cái gì thì nói cái đó, ở nhà người dân ăn cơm cũng không kén chọn, trong nhà ăn cái gì ông ấy ăn cái đó.
Bí thư Tương luôn mộc mạc như thế, nhưng một kỹ thuật viên như cậu sao lại muốn chỉnh người ta như vậy?
Chu Minh Dũ gật đầu: “Có chút cao ngạo, không quá coi trọng người khác. Hôm nay hắn ta đi xuống ruộng khảo sát, đứng chỉ huy một hồi, đội trưởng nói hắn ta không hiểu chuyện trồng trọt, ít nhất là không hiểu việc trồng bông, hắn ta liền đen mặt.”
Kỹ thuật viên Cao này tên là Cao Dư Phi, năm nay 24 tuổi, là người từ huyện thành cử xuống, vóc dáng tầm trung, đen gầy, tính tình rất kiêu căng, không nghe lọt tai lời của người khác.
Đáng lẽ ra khi xuống nông thôn làm công tác chỉ đạo nông dân, hắn nên cùng đội trưởng bàn bạc nhiều hơn, dù sao thì hắn cũng chỉ được lý thuyết, còn về kinh nghiệm thực tế thì không cách nào so sánh với một đội trưởng có nhiều kinh nghiệm phong phú. Nhưng ngay từ đầu hắn đã xem thường, luôn cho rằng đội trưởng đội sản xuất là người không có văn hóa, nghe không hiểu hắn nói gì, cũng không theo kịp tư duy của hắn.
Buổi sáng hôm nay ở ruộng ngô, hắn lấy tư thế cao cao tại thượng mà nói: “Đội trưởng Chu, ông nói thử xem mảnh ruộng này ông trồng như thế nào?”
Chu Thành Chí nói cho hắn biết mẫu đất này là dùng bao nhiêu phân bón lót lên, tần suất nảy mầm của mấy cân hạt giống như thế nào, dự tính tỉa cây thế nào, sau đó bổ sung cây non, v.v.
Cao Dư Phi lập tức lắc đầu không cho là đúng nói: “Đội trưởng Chu, ông cũng là đội trưởng có kinh nghiệm trồng cây nông nghiệp bao nhiêu năm, tôi cũng không cần phải nói nhiều làm gì, ông nhìn xem hạt giống này của ông lúc gieo xuống đã không đúng rồi, quá ít. Nếu muốn sản lượng cao, sao có thể keo kiệt như thế chứ? Đến lúc đó người ta có sản lượng mỗi ba ngàn cân, năm ngàn cân, sản lượng của các ông chỉ có ba trăm cân, ông không cảm thấy mất mặt sao?”
Theo cách nhìn của hắn, gieo mười cân hạt xuống ruộng, đương nhiên sẽ thu được một trăm tám mươi cân, nếu ông gieo xuống một trăm cân, vậy thì thế nào cũng sẽ thu được một ngàn cân!
Chu Thành Chí nghe hắn nói thế liền không vui, đáp lại: “Nơi này của tôi trồng bông chưa có mẫu nào vượt quá ba trăm cân, thời điểm tốt nhất cũng chỉ có mỗi mẫu được hai trăm cân, lúc không tốt thì cũng được tầm một trăm tám mươi cân.”
Cao Dư Phi nhìn với vẻ mặt như đang nhìn một ông già cổ hủ không có văn hóa, nói: “Thêm phân bón hiểu không? Bón nhiều phân bón!”
Chu Thành Chí liền tức giận: “Vậy đột nhiên từ trên trời xuống một trận gió to thì sao? Ai không biết bón nhiều phân bón, cũng từng làm rồi.”