Trương Căn Phát, Trương Kim Nhạc, Trần Ái Nguyệt đứng đối diện với bức tường phía đông, phía nam có một người đang nói chuyện không ngừng, người nọ vóc dáng trung bình, đen gầy, mang một đôi kính đen, đây không ai khác chính là kỹ thuật viên Cao.
Nhìn thoáng qua, Mạc Như thầm nghĩ, không hổ gọi lạ Cao Dư Phi, tóc thật sự là phiêu phiêu muốn bay, lông mày nghiêng nghiêng muốn bay, hơn nữa lông mày cùng tóc của hắn đặc biệt cứng.
Cao Dư Phi kia đứng ở đó khoa tay múa chân nói: “Đến lúc đó nơi này phải dùng xi măng tạo thành một hình vuông rồi dùng nước sơn đen bôi lên, vậy là có thể làm ra một cái bảng đen. Có bảng đen thì mới giống phòng học được, nhóm cán bộ khi xuống thị sát thì mới giống.”
Trương Căn Phát cùng Trần Ái Nguyệt đồng thanh đồng ý.
Mạc Như cùng Chu Minh Dũ đi vào trong: “Chủ nhiệm Trần, chúng tôi tới học.”
“Ai da, đồng chí Mạc Như tới rồi.” Trần Ái Nguyệt nhìn về phía bọn họ, lập tức nhiệt tình chào hỏi, đi tới: “Kỹ thuật viên Cao, đây chính là đồng chí Mạc Như cùng Chu Minh Dũ của thôn chúng tôi, bọn họ học tập rất nghiêm túc, tôi chỉ cần dạy vài lần đã có thể nhớ rất nhiều chữ.”
Cao Dư Phi đẩy đẩy mắt kính, nâng cằm lên liếc nhìn bọn họ.
Mạc Như cười cười: “Chào thầy Cao.” Người bình thường đều thích người khác gọi họ là thầy, có vẻ như thế họ sẽ có học vấn cùng địa vị hơn, Cao Dư Phi nếu là người thích đưa ra kiến nghị thì hắn cũng là loại người này.
Chu Minh Dũ cũng cười hì hì mà gọi một tiếng thầy.
Cao Dư Phi chắp tay sau lưng, hừ một tiếng, xem như đáp lại.
Trần Ái Nguyệt kích động nói: “Kỹ thuật viên Cao, học vấn của anh rộng, vậy đến dạy chúng tôi một buổi có được không?”
Cao Dư Phi xua tay nói: “Tôi là nhân viên kỹ thuật, không có thời gian làm thầy giáo, mỗi ngày còn bận rộn đi thị sát.”
Trần Ái Nguyệt nhanh chóng nói: “Buổi tối chúng tôi mới có tiết học xóa mù chữ, chỉ tốn thời gian một bữa cơm.” cho dù ăn chậm thì bữa cơm cũng chỉ tốn nhiều nhất là một giờ.
Cao Dư Phi nhìn hai người, có chút không hứng thú, lên lớp giảng cái gì chứ, chính là dạy viết chữ, nhìn hai học sinh này phỏng chừng học cũng chẳng tác dụng gì, có vẻ là bị lừa, nói không chừng là vì có thể lấy thêm điểm công tác.
Mỗi ngày hắn đều phải đi thị sát ở nông thôn, cũng biết cán bộ trong thôn đã lừa gạt sự kiểm tra của cấp trên thế nào. Nói là lớp xóa mùa chữ, lãnh đạo sắp tới kiểm tra, liền dùng điểm công tác lừa gạt học sinh tới học, hoặc là dùng một ít phụ nữ tới đây dùng ké dầu hỏa đan giày, làm việc, có thể học cái gì chứ?
Nếu để hắn giảng dạy ở lớp học nghiêm túc thì còn được, còn ở nơi này dạy cho mấy người phụ nữ chân đất, vậy không phải lãng phí tài năng của hắn sao?
Trần Ái Nguyệt vẫn một mực khuyên, tuy rằng yêu cầu trong thôn phải có lớp xóa mù chữ, nhưng bên trên cũng không có phái nhiều giáo viên xuống dây, hiện giờ vừa hay kỹ thuật viên Cao ở nơi này, có thể hỗ trợ được.
“Chờ khi chúng tôi lên công xã, có lẽ sẽ có giáo viên được cử đến, lúc này không có giáo viên, anh nhìn xem những người hiếu học trong thôn chúng tôi không được học, đáng tiếc biết bao, mong kỹ thuật viên Cao giúp đỡ.” Trần Ái Nguyệt còn khen Mạc Như cùng Chu Minh Dũ hiếu học, vừa học đã biết, cô ta chỉ cần dạy một lần đã có thể biết mặt chữ.
Cao Dư Phi đang suy nghĩ xem có nên thử dạy bọn họ hay không, thì bên này Trương Kim Nhạc đã bắt đầu khiêu khích: “Một kẻ lỗ mãng, một đứa ngốc, bọn họ thì biết chữ gì? Có lẽ đến tên của bản thân cũng không biết nữa kìa.”
Hắn ta nói anh thì không sao cả, nhưng hắn ta lại nói Mạc Như là đứa ngốc, Chu Minh Dũ liền không nhịn được, đáp trả: “Chúng tôi là theo chủ nhiệm Trần học chữ, không phải học được nhiều, nhưng có điều vẫn biết nhiều hơn ông.”
Trương Kim Nhạc nghe Chu Minh Dũ xem thường mình như thế, lập tức tức giận nói: “So với tôi nhiều hơn? Ha ha ha, Chu Minh Dũ, con trâu của đội sản xuất các cậu chắc bị cậu nổ cho chết rồi, cậu cũng không sợ cắn đầu lưỡi sao.”
Từ khi hai người bọn họ tiến vào, Trương Căn Phát đã nhìn chằm chằm Chu Minh Dũ, mấy ngày nay ông ta vẫn luôn lôi kéo quan hệ với Cao Dư Phi, nghĩ cách mượn tay của Cao Dư Phi chỉnh đốn cha con nhà Chu Thành Chí cùng Chu Thành Nhân. Ông ta cùng Trương Đức Phát, Trương Kim Hoán đã bàn bạc với nhau, cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là làm cho Cao Dư Phi tăng nhiệm vụ thuế lương của đội một và đội hai nhiều hơn so với thực tế!
Đến lúc đó buộc bọn họ phải trồng nhiều cây bông, để xem lúc đó bọn họ còn dám không tôn trọng ông ta nữa không! Nếu bọn họ chịu cúi đầu vơi ông ta, vậy thì ông ta có thể cầu tình giúp bọn họ, để nhiệm vụ thuế lương thực của bọn họ giảm xuống.
Kỳ hạn chính là trước khi tới thu hoạch vụ thu, qua thời gian đó sẽ không còn kịp.
Cứ quyết định như thế!