Tuy rằng Chu Minh Dũ thấy thất vọng nhưng vẫn nói lời cảm ơn: “Không biết là trứng gà có tăng giá không hay vẫn là ba xu?”
Lời ngầm của anh là muốn hỏi Phùng Như có ai nhờ cô ấy thu trứng gà. Hợp tác xã ở nông thôn chỉ thu không bán, người trong thành phố cần một lượng lớn, có đến đây cũng không mua được, chỉ có thể mua từ trong tay nhà nông. Nhưng nếu không biết tận gốc rễ thì thông thường người ta cũng không dám tùy tiện bán. Thứ nhất là không dễ mua bởi mọi người đều không giàu có, thứ hai là nếu bị người khác lừa và bắt lại phạt tiền thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng làm chậm trễ công việc thì lại là phiền phức lớn.
Phùng Như lập tức hiểu ra, nói nhỏ: “Trước kia tôi còn giúp người khác thu, sau này kiểm tra nghiêm ngặt nên hiện tại không dám, nếu bị bắt một lần thì sẽ bị đuổi về nhà, thật sự rất xin lỗi anh.”
Chu Minh Dũ biết kiểm tra rất nghiêm ngặt, nếu lén lút bán mà không nộp cho hợp tác xã thì số lượng thu mua sẽ giảm, đến lúc đó không thể bảo đảm việc cung ứng trong thành phố nên bên trên nghiêm khắc đánh vào giao dịch chợ đen.
Nhưng hiện tại anh muốn mua thêm ít đường nâu thì phải có tiền.
Nhà vừa mới xây nhà xong, quanh năm suốt tháng phải trông vào đàn heo bán năm ngoái và trứng gà năm nay, cũng không có để dành tiền gì.
Vậy nên vẫn phải nghĩ cách kiếm ít tiền từ chợ đen mới được.
Anh không mua đường nâu mà mua một ổ khóa, nhân lúc có thể mua được thì mau chóng mua để tránh sau này không thể mua được.
Một ổ khóa tệ thì một hào rưỡi, tốt hơn chút thì ba hào. Anh nghĩ hiện tại cũng không có nhiều kẻ trộm, mua ổ khóa rẻ để đề phòng người ngay.
Về đến nhà, bụng anh đói cồn cào ùng ục, Mạc Như đang đợi anh về nên nhanh chóng dọn đồ ăn cho anh.
Chu Minh Dũ vừa ăn vừa nói với cô về chuyện đường nâu.
Anh nói: “Anh phải đến thành phố một chuyến.”
Mạc Như có chút bối rối: “Đi đến huyện phải mất gần năm mươi dặm, xa quá rồi.”
Chu Minh Dũ nuốt bánh trong miệng: “Nếu ban đêm xuất phát thì gần như là đi cả đêm, ngày hôm sau vừa đúng lúc là vào trong thành phố, chỉ là…” Anh có chút lưỡng lự, nếu để Mạc Như đi cùng thì cô cũng quá vất vả, còn nếu không cho cô đi cùng thì những thứ anh mang theo không dễ cất giấu.
Mạc Như nói: “Cứ nói chân em ngứa kinh khủng, chúng ta mượn xe lừa đến bệnh viện huyện kiểm tra.”
Chu Minh Dũ nói: “Chúng ta cứ tự nhiên xin nghỉ phép nói là đi khám thai, xem vị trí thai, người khác nghi ngờ cũng có không có chứng cứ gì.”
Điều đáng lo duy nhất chính là Trương Căn Phát, nhưng còn có không gian, thực ra cũng không có gì đáng sợ, chỉ là tìm một cái cớ mà thôi.
Đương nhiên lúc này đừng nói là kiểm tra phụ khoa, ngay cả thật sự không khỏe cũng rất ít người đến bệnh viện huyện, ai cũng phải ở nhà sinh con, cơ bản là không ai đến bệnh viện cả.
Phỏng đoán là nếu anh nói dẫn vợ đi khám ở bệnh viện Tề Dân ở huyện thì lại khiến cho người khác nói bọn họ thích tự làm khổ, nuông chiều.
“Em đi làm tìm mẹ bàn bạc, tối nay xuất phát.” Bụng cô đã to lắm rồi, đương nhiên là phải đi càng sớm càng tốt, hiện tại cũng không bận việc nông nên thời gian cũng dễ sắp xếp.
Mạc Như nhắc nhở anh: “Tối nay phải đến lớp học xóa mù chữ.”
“Không sao! Tan học sau mười hai giờ đêm chúng ta xuất phát dưới ánh trăng.” Đến lúc đó mang theo đệm chăn để Mạc Như ngủ trên xe là được rồi.
…
Giờ ăn tối, Trần Ái Nguyệt cầm loa sắt lớn gào thét trong cả thôn: “Đông đảo xã viên chú ý, tối nay đúng bảy giờ đến lớp học xóa mù chữ, tôi gọi tên ai thì người đó phải đến, những ai không được gọi tên cũng có thể đến học. Mạc Như, Chu Minh Dũ...”
Ăn cơm xong, cả hai nói một tiếng với người nhà. Chu Minh Dũ giúp cô cầm bảng đá và hoạt thạch, Mạc Như mang theo tập vẽ và bút chì của mình, hai người cười nói đi ra khỏi cửa.
Khi đi đến sau nhà Chu Bồi Cơ, phát hiện Chu Bồi Cơ đang nằm sấp ở sau cửa sổ, hắn đang ăn bánh bao hấp trong miệng, thấy bọn họ đi đến liền lẩm bẩm: “Đợi, đợi tôi.”
Hắn lập tức đi lấy cặp sách của mình và chạy như bay, ba người gặp nhau ở giao lộ.
Đến nhà Trần Ái Nguyệt, ở nơi xay bột đã có hơn mười mấy người, còn có vài phụ nữ đang đứng đó cười nói và khâu đế giày.
Tuy rằng Cao Dư Phi không vui nhưng trong lòng vẫn ra sức mắng chửi lũ ngốc này, cơ hội tốt như thế lại không đến học chữ mà chỉ biết tranh thủ ánh đèn, người ta đục tường trộm ánh sáng cũng phải học, bọn họ cười khúc khích khâu đế giày, đúng là ngu như bò, một đám phụ nữ chỉ biết ham món lợi nhỏ.
Lúc này, ba người Mạc Như bước vào, Cao Dư Phi giờ mới thấy nhẹ nhõm, hai vợ chồng cũng ra dáng học hành, đừng chỉ nhìn bộ dạng nghèo kiết xác nhưng học hành thì lại rất nghiêm túc. Anh ta nhìn Mạc Như là phụ nữ có thai, không mang việc may và thêu thùa đến, cảm thấy có bộ dạng học hành.