Hiện tại nhìn thấy hai học sinh có thể thông minh hơn mình, vô hình trung anh ta thấy ngưỡng mộ và ganh tỵ, lại thêm mấy phần đồng cảm và cảm giác phức tạp người tài yêu quý người tài, cùng là những người thông minh nhưng cuối cùng lại không thể như nắng hạn gặp mưa rào.
Cảm giác phức tạp này khiến anh ta rất có thiện cảm hai người họ, giảng bài chính là vì hai người họ.
Cuối cùng, anh ta không thể không thừa nhận với hai người họ đây thực sự là tài liệu tốt để học, một chút đã thông suốt, học một biết mười, dạy học sinh như thế đúng là một kiểu hưởng thụ, rất có cảm giác thành tựu.
Anh ta sắp xếp một vài câu hỏi để mọi người cùng luyện tập, anh ta đi dạo một hồi, kết quả là vừa liếc mắt đã nhìn thấy bức chân dung trên cuốn tập của Mạc Như.
Anh ta kinh ngạc hỏi: “Cái này là do cô vẽ à? Cô có từng học vẽ không?”
Mạc Như vội lắc đầu: “Không có, hôm qua tôi đến hợp tác xã ở xã thì nhìn thấy có một con búp bê to mập trên bức tranh, hiện tại có giấy bút nên tôi vẽ một bức.”
“Chà chà! Giỏi thật đấy.” Cao Dư Phi kinh ngạc thán phục, một người phụ nữ ở nông thôn ngay cả vẽ tranh là gì cũng không biết, nhưng lại có thể vẽ tốt đến như thế.
Thấy Cao Dư Phi khen Mạc Như, Trương Kim Lạc và những người khác không phục, anh ta đứng lên ló đầu nhìn: “Thầy Cao! Cô ấy vẽ gì mà tốt thế, tôi cũng biết vẽ.”
Chẳng phải chỉ là vẽ tranh sao, ai mà chẳng biết.
Trẻ con cũng có ham muốn vẽ tranh, cho dù không biết viết chữ, nhưng cầm viên đá vẽ lung tung dưới đất vẫn là biết. Vẽ con mèo con chó con chim, vẽ ngôi nhà cái cây, có đứa trẻ cũng chưa từng học kỹ xảo hội họa nhưng lại có thể phỏng theo rất giỏi.
Nhưng Mạc Như không chỉ là phỏng theo mà có tính chất đặc biệt ở bên trong, đó là phong cách cá nhân trưởng thành.
Không cầu giống như thật, nhưng cầu cảm động.
Cao Dư Phi nhìn vào bức chân dung của đứa bé sơ sinh kia, đôi mắt to long lanh, đen láy giống như là thật khiến anh ta trào dâng một cảm giác thuần khiết và ngây thơ, khiến người khác không khỏi thấy yêu thích.
“Rất không đơn giản, cô còn biết vẽ cái gì?” Cao Dư Phi hỏi cô.
Mạc Như cười nói: “Nếu có thứ gì đó chụp thì tôi có thể vẽ thử.” Cô muốn thể hiện tính nghiệp dư chút mới được.
Cao Dư Phi kích động lấy ra một bức tranh to cỡ lòng bàn tay từ trong cuốn sách, được cắt từ trên báo: “Đồng chí Mạc Như! Cô có thể vẽ không?”
Đồng chí Mạc Như ư?
Cả căn phòng đều kinh ngạc, nhân viên kỹ thuật cao vốn coi thường người khác, tự cao tự đại, nhưng lại gọi đồng chí Mạc Như.
Mạc Như liếc nhìn, ái chà, đây chẳng phải là bản phác họa cơ bản nhất à? Cũng đơn giản thôi.
Thực ra muốn vẽ chân dung Mao chủ tịch, cô không cần phải vẽ theo, chỉ cần nắm bắt vài đặc điểm nguyên mẫu trong đầu thì tranh cô ấy vẽ sẽ giống hơn với bức được dán trên tường vào lúc này.
Cao Dư Phi khẩn thiết nhìn cô: “Đồng chí Mạc Như! Cô thật sự có thể vẽ sao? Có thể nhờ cô giúp tôi vẽ bức chân dung Mao chủ tịch không?”
Chu Minh Dũ thấy vậy, anh rất muốn nói tôi cũng biết vẽ nên anh đừng làm phiền vợ tôi, vợ tôi đang mang thai không dễ dàng gì, tôi còn không nỡ để cô ấy vất vả, anh bảo cô ấy vẽ tranh to như thế, sao anh không biết ngại gì hết.
Mạc Như đảo mắt, bảo tôi vẽ chân dung à, được thôi, nhưng có phải là anh nên đưa tôi ít thù lao.
Chu Bồi Cơ thong thả mở miệng: “Thầy Cao! Bức này rất khó vẽ sao? Bao nhiêu tiền một bức?”
Mạc Như suýt nữa đã cười phá lên.
Ai ngờ Cao Dư Phi cũng không có đầu óc, anh ta nghiêm túc nhìn Mạc Như: “Đồng chí Mạc Như! Tôi đưa giấy bút cô giúp tôi vẽ một bức được không? Vẽ xong tôi cho cô năm hào tiền thù lao, cô thấy có được không?”
Đối với Mạc Như mà nói, bút chì phác họa chân dung là kỹ năng cơ bản, đi vài nét là có thể phác họa ra vài nét đặc trưng của một người, đương nhiên cũng có thể trau chuốt tinh tế hơn, đã đẹp lại càng đẹp hơn.
Nhưng cô không biết giá cả thị trường hiện tại của việc vẽ phác thảo người và vật trên đường phố, dù sao cũng không có gì để tham khảo, cũng phải mất ba mươi năm mươi đồng nếu để lại một bức ký họa bên đường cho các thế hệ sau.
Cũng chẳng phải vì kiếm tiền của Cao Dư Phi, nhưng cô cũng không thể tùy tiện đồng ý với anh ta.
Với năm hào thì có thể mua mười mấy quả trứng gà ở quê, cũng không ít, nhưng đối với Mạc Như mà nói là không đủ, bởi vì cô phải để Cao Dư Phi trông mong ở cô, như vậy thì tình bạn mới tiến triển thêm một bước.
Thay vì cầu xin anh ta nói về cây bắp và nộp thuế lương thực thì tốt hơn hết là để anh ta nhờ cậy cô, như thế sẽ dễ nói chuyện hơn.