Chu Minh Dũ bảo Mạc Như ở nhà đợi anh, anh đến nhà Chu Thành Chí xin nghỉ phép.
Nếu không phải đội trưởng là người nhà mình, muốn xin nghỉ phép cũng không dễ dàng đến thế, bởi vì hiện tại quy định người nào cũng phải tham gia lao động, tốt nhất là ngày nào cũng không được xin nghỉ, quanh năm suốt tháng đều phải đi làm.
Nghe thấy Chu Minh Dũ lại nói xin nghỉ phép, Chu Thành Chí lại không phải kẻ ngốc, lập tức tìm kiếm gì đó: “Hồng Lí Tử! Có phải cháu có chuyện gì không”
Chu Minh Dũ cười nói: “Bác cả! Mấy hôm nữa là Sỏa Ni sinh rồi, cháu muốn đến huyện mua mấy cân đường nâu.”
Chu Thành Chí nghe thế, thằng này giỏi thật, nhà nào mà chẳng phải mua một hai lạng, anh mở miệng là mấy cân.
Phải mất bao nhiêu tiền đây.
Hơn nữa, đường và muối không giống nhau, chúng không phải là nhu yếu phẩm, ngoài sản phụ và trẻ con ra thì có rất ít người cần mua đường. Cho dù có mua cũng chỉ một hai lạng, vả lại đôi khi có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Ông “xoạch” cái tẩu thuốc lá, nói với vợ: “Lấy tiền cho cháu nó.”
Mặc dù Hà Quế Lan không vui nhưng cũng không tiện từ chối nên đã đi lấy.
Chu Minh Dũ vội kéo cô lại: “Bác gái, không cần đâu.” Anh thấy bên ngoài không có ai, những người khác đều đã ra ngoài bắt ve sầu và tán dóc rồi. Anh nói nhỏ: “Bác gái! Bác trữ bao nhiêu trứng gà thế, chúng ta nộp cho hợp tác xã thì được ba xu, cháu muốn đến huyện bán thử, xem có thể bán được sáu xu một quả không?”
Hà Quế Lan giật mình: “Hồng Lí Tử! Đây chẳng phải là phạm sai lầm sao? Trương Căn Phát mới đến nói xóa bỏ tư tưởng xấu đấy.”
Cô nhìn Chu Thành Chí。
Chu Thành Chí “xoạch” cái tẩu thuốc càng mạnh hơn, ông liếc nhìn Chu Minh Dũ: “Ba mẹ cháu biết không?”
Chu Minh Dũ gật đầu.
Chu Thành Chí nhăn ấn đường thành chữ Xuyên: “Minh Dũ, nếu bị bắt thì...”
Chu Minh Dũ vỗ ngực cam đoan: “Bác cả yên tâm, cháu có cách nên không bị bắt được đâu.”
Chu Thành Chí nghĩ rằng hai tháng nay, thằng bé này cho dù là làm việc hay nói chuyện đều rất đáng tin cậy, không giống như trước, mấy lần chỉ nói thu gặt lúa mì, trừ bốn hại, xóa bỏ tư tưởng xấu... Ông “xoạch” cái làm điếu thuốc, lát sau: “Được rồi, bác có thể không biết gì hết, đều là bác gái lén đưa cho cháu, bác đi cột xe chở đất vào con lừa.”
Những ngày này, gia súc ở nhà không cần gấp, cho anh mượn lừa dùng cũng chẳng sao.
Hà Quế Lan cười khúc khích, đi đếm số lượng trứng gà, có 216 quả, bà ấy cười nói: “Bác trữ hai tháng đấy, vẫn chưa nỡ nộp cho hợp tác xã.”
Nếu những gia đình không vội dùng tiền thì trứng gà trữ lâu một chút, dù sao trứng gà cũng có thể dùng để biếu quà hoặc trao đổi một ít vật phẩm, nhất là nhà nào có chuyện lớn thì trứng gà chính là nhu yếu phẩm.
Bà ấy lại lấy phiếu mua vài thước vải đưa cho Chu Minh Dũ, bảo anh bán trứng gà, tiện thể mua vài thước vải, hiện tại vải tốt trong xã đã hết từ lâu rồi, chỉ còn dư lại một ít vải rất xấu, ngay cả những cô gái trẻ cũng thấy chướng mắt.
Chu Minh Dũ nhận lời, anh xách trứng gà ra ngoài, đúng lúc gặp phải Mạc Như đang đi đến tìm anh.
Anh nắm tay Mạc Như: “Trời tối rồi, sao lại ra ngoài một mình thế?”
“Chẳng phải là em bắt ve sầu à, tiện đường đến tìm anh thôi mà.” Mạc Như cười, cô tiện tay thu trứng gà vào trong không gian.
Chu Minh Dũ dắt cô đi: “Đi thôi, đến nhà bác cả và chú ba dạo một vòng.”
Chu Thành Nghĩa và Chu Thành Tín không nói gì mà chỉ đưa cho anh trứng gà đã trữ trong nhà, cũng như thế chỉ có hai vợ chồng già biết, không nói cho bọn trẻ để tránh bị lộ ra ngoài.
Bác gái Vương Nguyệt Nga càng để tâm hơn, bà ấy còn sang những nhà hàng xóm xung quanh có mối quan hệ tốt để xin một ít, nói là vợ Út Năm của cậu hai mấy hôm nữa sinh, trong nhà không còn trứng gà, mượn một ít dùng đến lúc đó trả sau.
Chu Minh Dũ mang theo bím tóc đan bằng cỏ trong nhà Vương Nguyệt Nga, anh còn mang theo giày rơm dư và một số khuôn in, lược dầy, lược bí, lót nồi, chài cán bột từ trong nhà Chu Thành Tín... Có bán được hay không cũng phải thử vận may, ngộ nhỡ có người mua thì sao? Thứ này bán ở thành phố dễ hơn ở nông thôn, ở quê có chợ nên người biết làm những thứ này cũng nhiều, mọi người đều có thể đổi hoặc tự mình làm, nhưng trong thành phố thì khác.
Chu Minh Dũ do dự một hồi không đến nhà chú Tư, để tránh đến lúc đó dì Tư không vui, còn nảy sinh ra chuyện gì, vẫn là giấu bà ấy thì tốt hơn.
Từ nhà bọn họ đi ra, Chu Minh Dũ và Mạc Như vừa bắt ve sầu vừa đến nhà Chu Bồi Cơ.
Chu Bồi Cơ nói với ba mẹ chuyện Chu Minh Dũ đến huyện, cả nhà đã bàn bạc từ trước, thứ gì có thể mang đi bán, thứ gì cần mua.
Không chỉ trữ trứng gà trong nhà, ngay cả những đồ vật thủ công nhỏ khác cũng lấy ra.