Cậu họ thôi mà, một họ ba ngàn dặm.
Chu Minh Dũ chao ôi một tiếng: “Biết chúng ta không biết chữ, chưa từng đến thành phố, thế mà cũng không nói rõ cho chúng ta biết, chúng ta cũng chẳng phải chỉ đến để ăn không trả tiền, chúng ta còn mang mấy quả trứng gà này đến cho nữa cơ mà.”
Mạc Như phối hợp xé áo choàng, để lộ ra một giỏ trứng gà.
Mặc dù mấy bà cụ kia cứ bận rộn với công việc, cũng không ngước mí mắt lên nhìn nhưng khi trứng gà để lộ ra ngoài thì lại trợn to mắt nhìn ngay lập tức.
Trứng gà!
Chu Minh Dũ còn cố ý trách móc “Cậu họ” kia đã lừa bọn họ, nói sẽ giúp bọn họ chỉ cần bọn họ đến tìm, kết quả lại không tìm thấy.
Mấy bà cụ nhìn ngõ hẻm không có người tạp vụ nên lập tức vây quanh: “Cậu đồng hương, mấy quả trứng gà này bán thế nào?”
Mạc Như nói không ngớt: “Bác ơi, bọn cháu không bán, bọn cháu chỉ muốn đến nhà cậu họ có việc thôi ạ.”
Bà cụ cài tóc cười nói: “Có lẽ là tìm không ra đâu, hai cô cậu mang theo nhiều thế, cũng không thể chỉ làm lợi cho họ được, chi bằng đổi ít tiền mang về.”
Mạc Như và Chu Minh Dũ nhìn nhau, lưỡng lự nói: “Anh Út Năm… Anh nói… cậu họ…”
Chu Minh Dũ nói: “Sao cậu có thể lừa chúng ta được, không thể nào, cậu đã nói giúp chúng ta mua đường nâu và thuốc rồi, sao không nói chúng ta biết nơi ở chính xác chứ? Cậu nói là hẽm Cung Gia mà.”
Mạc Như gật đầu: “Đúng thế, đúng thế.”
Mấy bà cụ bắt đầu hai mắt sáng trưng rồi, trứng gà này trông ngon thật, lại tươi. Trứng to, bóng loáng, tốt.
Trứng gà ở tiệm dầu lương thực đều là gửi từ bên ngoài, tốt thì bị chọn mang đi, những quả con lại thì không tươi, kích thước nhỏ thì bảo dân đi mua. Mấy cụ vốn tính toán tỉ mỉ, đương nhiên rất nhiều người bất mãn, hiện tại nhìn thấy trứng gà tốt như thế nên tuyệt đối không thể bỏ qua được.
Trước kia, họ cũng có thể mua một ít từ những ngôi làng xung quanh, nhưng từ đầu mùa hè đột nhiên trở nên nghiêm ngặt hơn, suốt ngày cử người từ văn phòng trị an về nông thôn để giám sát những người dân gửi trứng gà đến hợp tác xã, còn không cho bọn họ được vào thành phố buôn bán tư nhân, nếu bị bắt sẽ bị tịch thu và phạt tiền, còn bị đưa đến văn phòng trị an giam giữ để giáo dục,bọn họ đều sợ hãi không dám đến.
“Cậu thanh niên này, cậu muốn mua đường nâu à? Nói cho cậu biết, đường nâu đắt lắm, cũng phải năm hào năm một cân, mà cũng chưa chắc là có thể mua được.”
Chu Minh Dũ lập tức nói: “Nhà bác có không ạ? Nếu bác có thì bọn cháu đổi với bác.”
“Vậy trứng gà của cậu bán thế nào? Một quả mấy xu? Ba xu à?” Bà cụ cài tóc đôi mắt sáng lanh lợi.
Mạc Như:… Anh cũng giỏi thật đấy.
Chu Minh Dũ nói: “Bác ơi, bọn cháu không bán đâu, nếu không tìm thấy cậu họ thì bọn cháu gửi đến hợp tác xã trong thành phố để trực tiếp đổi đường.”
Các bà cụ sốt ruột rồi: “Chà! Tôi bảo cậu đừng đi mà, chúng tôi muốn mua mấy quả, bốn xu một quả nhé.”
Mạc Như nói: “Anh Út Năm! Chúng ta mau đi thôi. Các bác cũng lừa bọn cháu, người trong thành phố đúng là không thành thật, cứ thích trêu đùa bọn cháu. Cậu họ nói trứng gà trong thành phố ít nhất phải hai ba hào một quả.”
“Ôi dào! Tôi bảo đồng chí nhỏ bé ơi, cậu đừng để cậu họ kia lừa, nhìn là biết không phải người thành thật… Trong thành phố đâu có đắt như thế, chúng tôi đến tiệm dầu lương thực mua một quả có năm xu đấy.”
Mạc Như: Năm xu của bác cũng không thể tùy tiện mua được, một tháng bác cũng chỉ mua một cân nửa cân. Tưởng là cô không biết à, anh sớm đã thăm dò chỗ Phùng Như rồi. Ha ha.
Trong nhà bà cụ có phụ nữ đang mang thai, ba người con dâu sinh một đám cháu trai, cách đây mấy ngày con dâu vừa sinh một cháu trai mập mạp nên bà rất vui. Bà nói: “Tôi phải mua nhiều chút, đồng chí nhỏ, cháu bán mấy xu tiền?”
Chu Minh Dũ ngẫm nghĩ đã nói với người nhà là sáu xu nên không thể chạy uổng công được, anh nói: “Bọn cháu cũng không cần nhiều, sáu xu một quả, lớn nhỏ như nhau.”
Bà cụ lập tức nói: “Tôi về nhà lấy đồ dùng, cậu đừng đi đâu đấy.”
Động tác của bà rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã từ trong nhà bưng ra một chậu tráng men, từ trong túi lấy cái khăn tay nhỏ rồi lấy ra bốn đồng, hào khí nói: “Tôi mua năm mươi quả.”
Bà cụ đúng là có tiền.
Mạc Như cười, lông mày cong cong: “Được rồi, để cháu lựa quả to cho bác.”
Đếm xong năm mươi quả, bà cụ đưa tiền rồi mau chóng về nhà để tránh bị người khác nhìn thấy.
Những bà cụ khác thấy trứng gà trong phút chốc đã giảm đi một nửa giỏ nên cũng nóng ruột: “Tôi cũng mua một ít.” Các cụ lần lượt đi lấy dồ dùng, còn có người tùy tiện gọi hàng xóm cũ ở trong nhà không chạy ra, ngay sau đó một đám các bà cụ ào ạt chạy ra, trong đó còn có ba cụ chân nhỏ, một bước xê dịch ba ngón, sợ mình chậm chạp thì người khác giành hết, muốn hét nhưng không dám lớn tiếng: “Các người chậm thôi, để dành cho tôi ít, dành cho tôi ít.”