Ngang ngược sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ mất mạng.
Cô ngang ngược thì bọn họ cũng lỗ mãng.
“Làm gì thế? Làm gì thế? Dừng tay.” Phía sau có vài người chạy đến, hét lên rồi tách khách hàng và những người bán hàng đang đánh nhau ra.
Một người thành niên ngoài ba mươi tuổi tướng mạo đẹp trai, vẻ mặt nghiêm nghị như nước hỏi: “Có chuyện gì?”
Người bán hàng kẻ sọc ấm ức khóc hu hu, khách hàng oán hận chất chứa sâu đậm đánh nhau với cô ta cũng khóc hu hu, hai bên chỉ trích lẫn nhau.
Mạc Như thấy người thanh niên kia mặc quần có vân nghiêng, áo sơ mi màu trắng, cây bút đeo trước ngực, trông có vẻ như cán bộ, cô đẩy Chu Minh Dũ.
Chu Minh Dũ hiểu ý nên tiến lên trước nói: “Chúng tôi là ngòi nổ, bọn họ là người xung đột.”
Người thanh niên quay đầu nhìn anh và quan sát một lượt, thấy Chu Minh Dũ mặc chiếc quần miếng vá chồng chất miếng vá, trên người là chiếc áo tay ngắn vừa mỏng vừa trắng, làn da màu bánh mật rất khỏe khoắn, thoạt nhìn giống kẻ quê mùa nhưng khí chất giữa hai lông mày lại không giống lắm.
Lại giống cán bộ ở dưới quê.
Anh ta cười nói: “Chào mọi người, tôi tên là Khâu Vân, là phó giám đốc ở đây.”
Anh ta đưa tay về hướng Chu Minh Dũ và bắt tay, sau đó nói với đám phụ nữ đang cãi nhau đánh nhau: “Đừng làm ảnh hưởng đến những khác hàng đến mua đồ, chúng ta ra phía sau nói.”
Anh ta dẫn đầu một đoàn người đi đến chỗ trống phía sau nhà kho, trước hết để cho Chu Minh Dũ kể lại những gì đã xảy ra.
Chu Minh Dũ đơn giản nói dăm ba câu giải thích rõ chuyện này, anh không bôi nhọ người bán hàng kẻ sọc, cũng không ôm đồm vào người mình mà khách quan tường thuật lại, mọi người đều cảm thấy anh nói rất đúng trọng tâm.
Người bán hàng ngăn cản chứng minh mọi chuyện xảy ra đúng như thế và người bán hàng kẻ sọc cũng không phủ nhận.
Khâu Vân nhìn người bán hàng kẻ sọc: “Trương Oánh! Cô là tấm gương tiên tiến của cửa hàng bách hóa chúng ta, mọi người vẫn luôn cảm thấy cô rất chăm chỉ có trách nhiệm, thái độ dễ gần nhiệt tình, hiện tại sao cô lại không kiên nhẫn trả lời câu hỏi của khách hàng nữa?”
Trương Oánh cúi đầu, hai tay dùng sức xoắn góc áo, liếc nhanh Khâu Vân, méo miệng, nước mắt đầm đìa.
Cô ta cũng không lau nước mắt đi, cứ như thế đứng sụt sùi.
Mạc Như không nhìn thấy người ta khóc, cô ta khóc lên cứ như là bị người khác bắt nạt.
Cô vừa định nói gì đó thì có một người vỗ vai cô, cô quay đầu nhìn, đó là Phó Trân.
Trong phút chốc, Mạc Như thật sự có chút ngại ngùng, nhờ Phó Trân dẫn đi mua đồ nhưng cô lại cãi nhau với người bán hàng trước, có hơi không giữ thể diện cho Phó Trân.
Phó Trân cười dịu dàng, tỏ ý cô đi theo mình.
Mạc Như làm khẩu hình với Chu Minh Dũ, sau đó đi theo Phó Trân ra ngoài.
Đi ra khỏi nhà kho, Phó Trân mỉm cười: “Ái chà! Vừa rồi tuyệt vời lắm, tôi đã gai mắt Trương Oánh kia từ lâu rồi, thứ gì không biết nữa, ngày nào cũng vênh váo cứ như mình là giám đốc của cửa hàng bách hóa vậy.”
Chiến tranh của phụ nữ, Mạc Như không nói gì, dù sao biết Phó Trân không trách cô là tốt lắm rồi.
“Thực ra tôi cũng hiểu cô ta đứng quầy hàng rất buồn phiền nhưng khó khăn lắm chúng tôi mới đến đây một chuyến, nhìn thấy nhiều thứ như thế khó tránh khỏi tò mò. Thực ra, bọn họ có thể dán bảng giá lên để mọi người tự xem hoặc treo bảng giá lên tường.”
Phó Trân cười nói:
“Cô tưởng là ai cũng biết chữ à? Cô treo bảng giá nhưng cũng có rất nhiều người xem không hiểu. Có điều dù sao cũng không thể trách người bán hàng, ai cũng chỉ biết làm ầm lên.”
“Cô nói xem khó khăn lắm chúng tôi mới dành dụm một năm tiền và phiếu vải, muốn đến mua chất liệu đã mong ước từ lâu, tất nhiên phải nhìn cho kỹ để tránh bị người bán hàng cho rằng chúng tôi không mua nổi, chậm chạp, bộ dạng cổ hủ. Trương Oánh cũng hơi quá đáng, người khác nói mua gì cũng không cho xem, người khác chỉ cái nào thì lấy cái đó, nhầm lẫn cũng không cho đổi. Một đống thứ không chỉ đúng thì sẽ lấy nhầm, suy nghĩ một năm rồi nên tất nhiên là không cam tâm, có người nói không cần nữa. Ra khỏi cửa lại không cam tâm dạo một vòng rồi quay lại mua, còn chỉ tới chỉ lui không lấy ra cho xem, có người có thể lấy nhầm mấy lần, một ngày dạo tới lui trước cửa bách hóa mấy bận.”
Mạc Như cười gượng gạo, đó thực sự là một trò cười khiến người ta thấy chua xót.
Cô và Phó Trân đến quầy hàng, chị Lý tuổi tác đã lớn lập tức chào hỏi cô ấy: “Tiểu Phó à, muốn mua gì thế?”
Phó Trân kéo Mạc Như, nói: “Em không mua, nhưng em gái của em mua.”
Chị Lý ái chà một tiếng: “Tiểu Phó có thêm một em gái từ lúc nào thế?”
“Ở dưới quê lên đó.” Phó Trân thần thái tự nhiên, nói với Mạc Như: “Mạc Như! Cô muốn mua gì? Hiện tại nói với chị Lý để chị Lý lấy giúp cô, xem cho kỹ đó, xem kỹ rồi mua, để tránh mua về mà không dùng được.”