Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288: Nhập Bọn (4)

Chương 288: Nhập bọn (4) Chương 288: Nhập bọn (4)

Ngoài ra, bác Vương Nguyệt Nga còn mượn người khác một ít trứng gà, trả lại bằng vật dụng hàng ngày cũng được. Dù sao tích trữ trứng gà là để đổi lấy một ít nhu yếu phẩm như diêm quẹt hay muối gì đó, trực tiếp mua về thì người ta càng vui hơn.

Mạc Như vừa ghi chép vừa đối chiếu với Chu Minh Dũ để tránh quên thứ gì đó.

Cô vừa đối chiếu sổ sách vừa lấy những thứ mua được bỏ vào trong giỏ, những gia đình nào đặt mua sẽ trực tiếp đóng gói lại, những thứ cô mua dư ra sẽ để sang một bên, đến lúc đó Trương Thúy Hoa phân chia trước, bà để lại đủ cho nhà mình rồi mang đi cho các gia đình chọn, đợi bọn họ chọn xong sẽ kết toán sau.

Thực ra, cô không lo lắng khi mua mang về những vật dụng hàng ngày, nếu để lộ ra ngoài thì có thể bị giành hết trong chớp mắt. Dù sao thì diêm quẹt, muối, dầu lửa… bọn họ đều không phải tùy tiện mua, trong một năm đều có định lượng, cũng phải cầm sổ mua hàng đi kết toán giống như người dân thành phố.

Ngoài ra, còn một ít tiền, cô buộc lại bằng sợi dây, đợi kết toán xong sẽ chia cho các gia đình.

Mạc Như mau chóng phân chia giỏ cho mấy gia đình, sau đó nhân lúc bên ngoài trời vẫn chưa sáng, cô cùng Chu Minh Dũ xách về nhà.

Chu Minh Dũ dậy sớm cho lừa ăn, đợi ăn xong cùng đánh xe trả lại cho đội.

Về đến nhà, Trương Thúy Hoa đang nhóm lửa nấu bữa ăn sáng, thấy bọn họ trở về, bà thở phào nhẹ nhõm: “Về rồi đó à, trên đường thuận lợi không?”

Chu Minh Dũ cười nói: “Thuận lợi lắm.” Anh xách mấy cái giỏ đi vào nhà rồi để trên giường đất trong phòng Trương Thúy Hoa.

Trương Thúy Hoa lo lắng một ngày một đêm cuối cùng cũng nhẹ lòng, lúc này bà kích động: “Hồng Lí Tử, con đến nhóm lửa đi.”

Chu Minh Dũ cười rồi cầm lấy cây đốt lửa, khi thấy mẹ và vợ đang mừng khấp khởi đi vào gian phòng phía đông, anh tiếp tục nhóm lửa.

Đinh Lan Anh và Trương Cấu cũng thức dậy chăm sóc con cái. Hai người vội vàng dọn dẹp, cho gà cho lợn ăn, quét sân, chỉ sau khi sân được quét dọn sạch sẽ thì lũ trẻ mới có thể bò được.

“Út Năm về khi nào đấy?”

Hai chị dâu biết chuyện họ đi đến huyện, nhưng lại không biết cụ thể là làm gì, dù sao thì Trương Thúy Hoa cũng sẽ không nói cho hai người biết.

Chu Minh Dũ cười: “Lúc nửa đêm.”

Đinh Lan Anh đi đến: “Được rồi, cậu đi bận việc của mình đi, để tôi nhóm lửa cho. Một thằng đàn ông lại đi nấu ăn thật chẳng ra gì, người khác nhìn thấy lại nói ra nói vào.”

Chị ta bảo Chu Minh Dũ tránh ra để chị ta ngồi xuống nhóm lửa nấu ăn.

Chu Minh Dũ chỉ đành đứng dậy nhường chỗ: “Em đi trả xe lừa cho đội.” Tiện thể báo tin cho bác cả đội trưởng, đến tối có thời gian thì nói chuyện cụ thể sau.

Đinh Lan Anh bảo anh đi mau đi.

Trương Cấu bưng một chậu lớn thức ăn trộn cho heo, nhìn thấy Chu Minh Dũ đi khỏi, chị ta lại gần nói nhỏ: “Chị dâu hai! Có phải bọn họ đã mua nhiều đồ quá rồi không?”

Chị ta bĩu môi nhìn về gian phòng phía đông, Sỏa Ni vừa về đã cùng mẹ chồng đi vào gian phòng phía đông, không biết đang thì thầm chuyện gì.

Mạc Như dám đi vào phòng Trương Thúy Hoa, còn Trương Cấu thì không. Trừ khi Trương Thúy Hoa gọi chị ta, chứ chị ta không dám tự mình đi vào phòng.

Đinh Lan Anh liếc nhìn, ngẫm nghĩ vợ Út Năm cũng không phải là người hẹp hỏi, nếu có thứ gì tốt thì sẽ nghĩ đến hai nhà bọn họ, lần này cho dù có mua thì chắc cũng chia một ít.

Chị ta ra hiệu bảo Trương Cấu đừng nóng vội: “Tôi bảo này mẹ Lan Tử Nhi, đi làm đừng có lỡ miệng nói ra đấy.”

Cho dù người trong nhà không nói, bọn họ cũng có thể đoán được hai người đi làm gì, nói là đến bệnh viện, nhưng chẳng lẽ không nhân tiện lén lút bán trứng gà đổi ít thứ gì đó mang về?

Nếu để người khác biết được, có những người ganh tỵ đỏ mắt không muốn nhìn thấy người khác tốt đẹp, nói không chừng là lại đến chỗ Trương Căn Phát báo cáo.

Trương Cấu cười nói: “Chị dâu hai! Xem chị nói kìa, em lại không ngu ngốc, em biết điều đó.”

Ở gian phòng phía đông, Trương Thúy Hoa nhìn một giường giỏ tre và đồ đạc, bà cứ nhìn chằm chằm phích nước nóng, bà sờ cái này rồi sờ cái kia, nhìn Mạc Như mà không dám tin vào mắt mình.

“Sỏa Ni! Đây đều là những thứ con mua sao?”

Mạc Như gật đầu.

Trương Thúy Hoa không cưỡng lại được sự yêu thích: “Đây là phích nước nóng, mẹ có nhìn thấy ở hợp tác xã nhưng không nỡ mua, có người hỏi đến người bán hàng lại xụ mặt không vui. Đúng rồi, thứ này cần phiếu phải không?”

Mạc Như nói: “Dạ đúng thế, phải có phiếu mua hàng. Bác sĩ Tiểu Phó ở bệnh viện dẫn bọn cọn đi mua, rồi dùng phiếu mua hàng của nhà cô ấy. Cũng may là người thành phố tốt bụng, con và anh Út Năm gặp đúng người tốt rồi.”

Bình Luận (0)
Comment