“Biết, ông có ý gì? Thôn chúng ta xây dựng xưởng, lẽ nào còn muốn tìm người khác làm xưởng trưởng hay sao?” Sự chú ý của Trương Căn Phát trong phút chốc bị lệch sang hướng khác.
Chu Thành Chí chỉ sợ ông ta gây phiền toái không cho phép xây dựng xưởng nên phải làm văn bản ở phương diện xưởng trưởng để thu hút sự chú ý của đại nhĩ tặc.
Hiện tại trực tiếp bỏ qua vấn đề có xây dựng được hay không, chỉ quan tâm đến chuyện ai làm xưởng trưởng mà thôi.
Ông chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn trời: “Không dễ đảm nhiệm chức xưởng trưởng này vì phải được các xã viên tiên tiến toàn thôn bầu, yêu cầu phải quá hai phần ba mới được, chỉ có cán bộ xuất sắc nhất mới có thể trúng cử.”
Cả thôn tiên tiến thì tất nhiên đội một đội hai nhiều hơn so với đội ba đội bốn, nếu mà lựa chọn thì Trương Căn Phát cũng không nắm chắc.
Nhưng nếu đã muốn xây dựng xưởng làm giấy thì sao có thể không để cho ông ta làm xưởng trưởng được.
Đừng có hòng.
Chẳng lẽ ông ta không phải là người xuất sắc nhất ư?
Chắc chắn ông ta là cán bộ xuất sắc nhất.
“Bầu thì bầu, ai mà sợ?” Trương Căn Phát căng cổ hét lên.
Thấy ông ta bị cắn câu, Chu Thành Chí càng lên mặt: “Tôi bảo này đại đội trưởng, ông đừng cho rằng làm xưởng trưởng là phô trương hình thức lấy lợi ích nhé, làm xưởng trưởng là để phục vụ nhân dân, là lao tâm lao lực, là vì lợi ích vô tư cống hiến cho toàn đảng toàn dân nhưng không có lương.”
Nếu trực tiếp để Trương Căn Phát làm xưởng trưởng, không phát lương thì ông ta còn phải suy nghĩ lại, hiện tại bó buộc ông ta, để tranh giành danh hiệu cán bộ xuất sắc nhất thì Trương Căn Phát cũng phải liều rồi.
“Ai mà thích chút tiền lương đó? Chẳng lẽ tôi không có điểm công tác? Tôi nói cho ông biết, không có Trương Căn Phát tôi thì không ai xây dựng được xưởng làm giấy này, cho dù cậu ta là giám đốc cửa hàng bách hóa ở huyện vẫn là ở thành phố.”
Hừm!
Nói xong, ông ta ngẩng đầu thở hổn hển rồi bỏ đi.
Chu Thành Nhân và Chu Thành Nghĩa tiến đến gần: “Vậy cũng được rồi.”
Chu Thành Chí nói: “Chỉ sợ ông ta hiểu ra lại gây phiền toái.”
Chu Thành Nhân cười nói: “Ông ta sẽ không hiểu ra đâu, công xã được thành lập, có rất nhiều đại đội muốn xây nhà ăn. Chúng ta muốn xây nhà ăn cũng không thể để ông ta được hài lòng như ý, phải làm ông ta thấy ngột ngạt để ông ta không có thời gian nghĩ đến chuyển xây dựng xưởng.”
Chu Thành Nghĩa cũng cười: “Vừa xây nhà ăn vừa xây xưởng, trước hết để ông ta xin phép xây xưởng thì nhà ăn cũng coi như xong.”
Cả ba người cùng cười.
Còn Chu Minh Dũ và Mạc Như và những người khác trong thôn đều đi đến công xã, anh đẩy Mạc Như rời khỏi thôn đi đến Hạ Trang.
Lúc đi trời vẫn còn sáng.
Hai người vừa ra khỏi thôn đi chưa đến một dặm đường đã nhìn thấy Tần Quế Hào gánh hai giỏ đang đợi bên đường.
Thấy bọn họ đến, Tần Quế Hào hai mắt sáng trưng: “Anh! Cuối cùng hai người cũng đến rồi, tôi đợi cả buổi trời.”
Chu Minh Dũ nói: “Chẳng phải nói là tan làm mới đi mà.”
“Đây chẳng phải là công xã được thành lập hay sao? Mọi người đến chúc mừng biểu quyết nên tôi cứ nghĩ anh có thể ra sớm hơn.” Tần Quế Hào chào hỏi Mạc Như: “Chị dâu! Chị đi theo không mệt à?”
Mạc Như cười nói: “Tôi lại không đi bộ, mệt gì chứ, anh mang theo thứ gì?”
Tần Quế Hào cho bọn họ xem, có vài cái túi vải trong giỏ, bên trong có một ít đậu Hà Lan, đậu xanh, còn có một trăm năm mươi quả trứng gà trong cái giỏ khác.
Mạc Như nói: “Anh đưa cho chúng tôi, chúng tôi mang đến địa điểm có người chuyên phụ trách bán, anh không cần đi nữa mà chỉ cần báo giá thôi.”
Tần Quế Hào có chút khó hiểu: “Sao tôi lại không cần mang đi? Nặng lắm đấy.”
Mạc Như: “Anh không tin chúng tôi thì anh tự đi bán đi.”
Tần Quế Hào vội nói: “Đương nhiên là tin rồi, tự tôi không thể nào bán được, lần trước đi rồi năm người đều bị bắt. Thôn chúng tôi còn có khoảng một trăm quả trứng gà vẫn chưa bị tịch thu, sau đó vừa khóc lóc vừa van xin mới đòi lại được, thế mà còn bị vỡ hơn hai mươi quả, vừa lăn dấu vân tay vừa hối hận, dày vò mấy ngày mới tính xong.”
Chu Minh Dũ cười: “Vậy anh cứ yên tâm giao cho chúng tôi.”
Tần Quế Hào nói: “Thế anh nói đưa bao nhiêu là thích hợp.”
Chu Minh Dũ nói: “Anh đưa tôi rồi tôi tìm người bán, trứng gà thì sáu xu một quả.”
Tần Quế Hào vui vẻ gật đầu: “Anh tính chúng tôi năm xu một quả cũng rất vui. Hạt đậu này một hào hai…”
“Không cần hạt đậu, anh lấy về đi.” Mạc Như ngắt lời anh ta.
Tần Quế Hào khó hiểu: “Sao lại không lấy? Chúng tôi không cần phiếu mua lương thực, đổi vật dụng hàng ngày hay gì đó cũng được.”
Mạc Như nói: “Các người cứ giữ lấy lương thực, chưa biết chừng đến lúc nào đấy không có cơm ăn, để dành cứu mạng đi.”