Lấy danh nghĩa đội sản xuất có thể mua được hai tấn, có danh nghĩa của bí thư đại đội chắc là có thể xin được năm sáu tấn. Rồi để Trương Căn Phát phát huy bản lĩnh nịnh hót của ông ta, sáu bảy tấn chắc là có thể được.
Thời điểm này, than đá chỉ được cung cấp cho các công xưởng, cơ quan và dân cư thành phố làm nhiên liệu thường ngày cho bọn họ, còn nông thôn thì không có.
Muốn dùng thì chỉ có thể xin phép thôi, hơn nữa cần phải có lý do.
Lần đầu tiên xưởng làm giấy muốn nhờ đại đội xin giúp, đợi đến khi làm giấy thành công thì có thể dùng hóa đơn hàng hóa mang đến hợp tác xã để xin phép.
Sau bữa ăn tối mùng năm, Chu Thành Chí dẫn theo những nhân viên cốt cán trong đội đến phòng đại đội họp. Chu Thành Nghĩa, Chu Thành Nhân, Chu Thành Trung, kế toán Chu Minh Duyệt, cộng thêm Chu Minh Dũ và Mạc Như.
Những người tham dự cuộc họp của đại đội là Trương Căn Phát và Trương Kim Hoán, còn có kế toán đại đội và chủ nhiệm phụ nữ Trần Ái Nguyệt…
Trương Căn Phát giật mình khi nhìn thấy Mạc Như: “Sao cô lại đến đây?”
Chu Minh Dũ nói: “Vợ tôi là người liên lạc mà giám đốc cửa hàng bách hóa chỉ định nên đương nhiên là cần phải đến rồi.”
Mạc Như cười: “Không chỉ là tôi muốn đến, chúng tôi còn mời thêm hai vị, mọi người hãy cùng chờ đợi.”
Trương Kim Hoán chỉ nhìn cô mà không lên tiếng, còn nói ba anh ta đừng nông nóng.
Trương Căn Phát hoàn toàn không thể nhịn được: “Còn mời ai? Trong đại đội Tiên Phong này, còn có thể mời được ai mà để bí thư đại đội phải chờ? Sao lại làm ra vẻ như thế?”
Ông ta cho rằng có thể là đội trưởng đội một nên nói chuyện rất tùy tiện.
Bên ngoài vang lên giọng nói của nhân viên kỹ thuật cao: “Sau khi bí thư Trương thăng chức thì đúng là không tầm thường, tràn đầy khí chất nhà quan.”
Mặc dù Cao Dư Phi chỉ là một kỹ thuật viên, nhưng con người kiêu ngạo quen rồi, hơn nữa anh ta còn nắm chắc kế hoạch trồng trọt sản xuất của các đại đội, cán bộ đại đội cũng phải nhường anh ta ba phần. Anh ta rất coi thường những đại đội trưởng địa phương không có văn hóa và cũng rất coi thường bí thư gì đó nên không có thiện cảm với Trương Căn Phát.
Mặc dù trước đây Trương Căn Phát vẫn luôn nịnh bợ anh ta, muốn anh ta giở trò xấu với đội hai và đội một, nhưng sau đó anh ta rất yêu thích Mạc Như và Chu Minh Dũ, rồi kết bạn với nhau nên tất nhiên chuyện đó cũng hỏng bét rồi.
Huống hồ, tuy Chu Thành Chí không biết chữ nhưng là người thành thật, có một nói một, ông muốn mở xưởng làm giấy nên bảo Chu Minh Dũ mời anh ta đến làm hướng dẫn, anh ta cũng nhận lời.
Hiện tại, Cao Dư Phi nhìn thấy Mạc Như và Chu Minh Dũ thì có cảm giác đang nhìn đắc ý môn sinh. Mặc dù không dạy người ta cái gì, nhưng nhìn thấy người nghiêm túc đọc sách lại xuất sắc như thế sẽ có một cảm giác tự hào như làm thầy. Chỉ là anh ta khắc chế hơn Trần Ái Nguyệt, sẽ không giống như Trần Ái Nguyệt đến công xã gặp ai cũng nói mình đang đào tạo hai học sinh ở lớp học xóa mù chữ, đọc sách xem báo viết thư vẽ tranh, không có thứ gì là không học.
Cao Dư Phi đi vào, gật đầu nhìn Mạc Như và Chu Minh Dũ rồi đi dến ngồi bên cạnh.
Trần Ái Nguyệt cười nói: “Nhân viên kỹ thuật cao cũng đến rồi à.”
Cao Dư Phi nói: “Đội trưởng Chu mời tôi đến làm chứng, đưa ra chủ ý, dù sao tôi cũng đã đi đến rất nhiều địa phương, từng ở lại công xưởng nên cũng có chút hiểu biết về kỹ thuật.”
Chu Thành Chí nói: “Nếu nhân viên kỹ thuật cao đã đến thôn chúng tôi thì tất nhiên cũng mời đến để chỉ dẫn cho chúng tôi, còn có bí thư Lý nữa.”
Nói xong, ông mời một người khác ở ngoài cửa đi vào.
Trương Căn Phát vừa nhìn thấy đã sầm mặt, dậm chân đứng dậy: “Chu Thành Chí! Ông có ý gì?”
Lý Bách Thanh cười nói: “Tôi nói một bí thư Trương nhỏ nhoi, đừng có kích động như thế. Lúc tôi làm bí thư, còn ông làm đội trưởng thì tôi chẳng quản ông nhiều nên hiện tại ông không cần phải sợ tôi.”
Trương Căn Phát: Ma mới sợ cậu, cậu đến làm ông đây khó chịu.
Tất nhiên là ông ta không sợ Lý Bách Thanh, nhưng ghét người ta thì vẫn có, cái thứ này khi còn làm bí thư không dám đánh rắm, giờ lui về rồi mới dám ra vẻ huênh hoang.
Chu Minh Dũ nói: “Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì tôi cũng xin truyền đạt chỉ thị và yêu cầu của giám đốc Khâu, trong lòng chúng ta đều biết rất rõ.”
Anh nói những lời đơn giản, cuối cùng nhấn mạnh: “Được sự ủy thác của cửa hàng bách hóa ở huyện, chúng ta mở xưởng giấy vệ sinh phục vụ cho nhân dân nhưng không phải đơn thuần chỉ vì đại đội, càng không phải là để tìm phúc lợi cho bản thân mình, các vị đang ngồi đây phải có sự chuẩn bị và giác ngộ. Chúng ta đều không nhận lương, vẫn là lấy điểm công tác như trước đây, cuối năm kết toán sổ sách tính tiền lời.”