Bà ta vừa giẫm lên vừa giận dữ mắng chửi: “Cái tên khốn sinh con trai không có hậu môn, mày còn muốn sinh con trai, cho mày không đẻ được. Tao giẫm giẫm giẫm. Để mày làm kẻ tuyệt hậu.”
Vừa đúng lúc đó, Trần Tú Phương gánh thùng nước ra tưới vườn rau, nhìn thấy bà ta đang ở đó lẩm bẩm nhảy nhót, không kìm được hỏi: “Bác làm gì thế?”
Lương Thục Anh lập tức đứng lên, khom lưng bắt đầu dùng chân lướt lướt lau sạch những dấu vết kia: “Ở đâu? Ở đâu rồi?”
Trần Tú Phương nói: “Bác đang tìm gì thế?”
Lương Thục Anh: “Tôi làm rơi nhẫn bạc.”
Trần Tú Phương liếc nhìn xung quanh không thấy gì: “Bác xem có phải là lăn xuống mép cỏ rồi không?” Cô ta cũng không dừng lại mà ra sức gánh thùng nước đi đến vườn rau.
Lương Thục Anh thấy cô ta đi ra xa rồi, hừm một tiếng: “Cái gia đình không biết xấu hổ ở bên cạnh, ai thèm nói chuyện với cô.” Bà ta suy nghĩ giây lát rồi vội vàng đi về nhà, lục tung hết lên để tìm đồ, cuối cùng cũng tìm ra con nộm vải nhỏ.
Con trai út Triệu Hỷ Lâm cũng đã thức giấc, dụi mắt rồi từ nhà sát vách đi vào, vui mừng nói: “Mẹ! Thứ này cho con của con à, con lấy nhé.”
Lương Thục Anh cho anh ta một cái tát: “Đi lấy cơm đi.”
Triệu Hỷ Lâm bị đánh đầu óc quay cuồng, cũng không dám nói gì khác, chỉ nghẹn ngào bưng rồi chậu rồi đi.
Lương Thục Anh lại lục ra một cây kim, chích vào ngón tay mình nặn máu rồi sờ vào con nộm vải nhỏ, bắt đầu lẩm bẩm: “Chu Minh Dũ, đâm chết vợ và con trai con gái của mày, cho mày không sinh ra được, đâm chết mày.”
Đâm một hồi, bà ta lại tìm một con dao và giấy vàng, lấy cái giã tiền giấy từ trên tường xuống rồi giã cộc cộc lên giấy vàng. Giã xong tiền giấy bà ta lại bắt đầu khuấy ầm ầm và lẩm bẩm trong miệng, mỗi tờ giấy đều dính máu trên ngón tay.
Đợi giã xong giấy, bà ta lại chui vào phòng, lục tìm một cái bọc dưới gầm tủ, bà ta mở bọc ra và thỉnh một bức tượng chạm trổ bằng gỗ ra.
Đây là một con vật được chạm khắc bằng gỗ có cái miệng nhọn và lỗ tai thẳng đứng, cũng chính là Hoàng đại tiên mà nhân dân thờ cúng.
Trước kia, có một số người sẽ thờ cúng gì đó, dâng hương vào buổi sáng và tối, nhưng sau này chống lại sự mê tín phong kiến, không ai được phép thờ cúng nên có rất nhiều đã bị mang đi đập phá hoặc đốt bỏ.
Lương Thục Anh đã cất giấu từ rất lâu, giờ mới lấy ra.
Bà ta cẩn thận nhìn ra bên ngoài, rồi lén lút đặt Hoàng đại tiên lên trên bàn, thắp hương, thỉnh cầu thần, thờ cúng, lẩm bẩm trong miệng: “Có ngày không thờ cúng tiên nhân bốn bề đừng trách, không phải là tôi không muốn mà là các yêu tà không cho phép, nếu bị nhìn thấy thì sẽ đập nát. Tiên nhân bốn bề phù hộ, trong nhà đệ tử gặp chuyện chẳng lành, xin đại tiên hãy cho cái tên xấu xa đó không sinh được con.”
Bà ta vừa lẩm bẩm, vừa đâm nát ngón tay của mình, sau đó bôi máu lên miệng đại tiên, trong miệng lẩm bẩm cằn nhằn.
Cuối cùng hét lên một tiếng: “Gấp gáp như pháp lệnh.”
Bà ta lại bắt đầu đốt giấy, bọc tro giấy vào tờ tiền giấy khác và gói chúng lại.
Cuối cùng, bà ta lại lấy ra hình nộm vải nhỏ, rồi ở trước mặt Hoàng đại tiên lẩm bẩm cúi lạy, lạy xong bà ta lại đâm xuống phần bụng.
Xong xuôi, bà ta lại cất Hoàng đại tiên đi rồi gói tiền giấy, tro giấy và hình nộm vải nhỏ nhét dưới gầm tủ, sau đó đi ăn và đi làm như không có gì xảy ra.
......
Trương Thúy Hoa và Hà tiên cô đến nhà Chu Minh Dũ, Đinh Lan Anh đã bắt đầu đun nước nóng, cái nồi hơi nhỏ nên phải đun nhiều nồi, chị ta còn rửa sạch cái chậu nhỏ và tráng bằng nước sôi, đợi sôi rồi thì đổ nước vào để dành.
Hà tiên cô vào trong nhìn Mạc Như, hỏi: “Giờ con dâu có đau dữ dội hay không?”
Mạc Như nói: “Lúc nãy rất đau, đau một lúc nhưng giờ thì đỡ rồi.”
Hà tiên cô nói: “Cứ như thế, không nóng vội được.”
Bên dưới, Trương Thúy Hoa sai Chu Minh Dũ đi gánh đất, rồi bảo Đinh Lan Anh lấy tro than đã đốt cháy ra bỏ vào nồi.
Chu Minh Dũ nói: “Mẹ! Gánh đất làm gì thế?”
Trương Thúy Hoa: “Trải lên giường đất, lát nữa đỡ đẻ.”
Nghe nói đứa bé phải sinh trong đất, Chu Minh Dũ thấy hơi khó chịu trong lòng, nhưng bản thân anh cũng không nghĩ ra cách nào tốt, bởi vì Trương Thúy Hoa nói đây chính là cách những ngưới dân quê sinh con.
Đinh Lan Anh tưởng là anh sợ, cười nói: “Chú Năm đừng có sợ, đều như thế cả, chú gánh đến để đây chị làm cho, chú cứ đi làm đi.”
Đi làm ư?
Chu Minh Dũ lắc đầu, lẩm bẩm: “Em phải ở nhà trông chừng.”
...
Trước giờ, Mạc Như không hề biết sinh con lại phiền phức như thế, trước đây chưa mang thai còn chưa kịp nghĩ là có đau hay không. Chỉ nghe người ta nói đau đớn như bị gãy hai mươi chiếc xương sườn, cô đã nghĩ mình không thể chịu đau, đến lúc đó trực tiếp sinh mổ để khỏi chịu cực.