Đinh Lan Anh cảm thấy nhà mình cũng khá tốt rồi, ban đầu khi không có đội sản xuất, chị ta sinh ra Nê Đản Nhi ở cữ một tháng, lúc sinh Cúc Hoa cũng gần như thế, còn lúc sinh Kha Lạp Nhi bởi vì mùa đông nông nhàn nên được ở cữ đủ tháng.
Trương Cấu tệ hơn chút, bởi vì sinh con vào mùa hè, hơn nữa mùa hè cho dù nông nhàn cũng có không ít việc nên chỉ ở cữ được hai mươi ngày. Thực ra, Trương Thúy Hoa vốn dĩ cũng không bắt chị ta đi làm, ở cữ cũng không nói gì, nhưng Trương Cấu luôn cảm thấy mẹ chồng nhăn mặt với mình chỉ vì chị ta sinh con gái, nếu còn ở cữ thì có lẽ sẽ có ý kiến nên chị ta đành phải đi làm.
Hiện tại, xem ra Mạc Như cũng như thế sao?
Đinh Lan Anh vốn cho rằng mẹ chồng đặc biệt coi trọng hai vợ chồng Út Năm, bà còn tự mình chăm sóc chuyện ở cữ, nhưng hiện thấy nhìn thấy cũng là thiên vị Hồng Lí Tử mà sẽ không thiên vị vợ của Hồng Lí Tử.
Trương Thúy Hoa bảo nhà thằng hai nấu ăn còn bà thì đi nói một tiếng với các chị em dâu, bàn bạc chút chuyện.
Bà vừa đi thì Trương Cấu lại gần nói với Đinh Lan Anh: “Chị dâu hai! Toàn ăn ở nhà ăn cả rồi, sao chúng ta vẫn phải tự mình làm?”
Đinh Lan Anh nói: “Chẳng phải ăn ở nhà ăn, lương thực và củi lửa đều của chúng ta sao? Mấy nhà chúng ta góp lại ăn, phải có ba người liên tục bận rộn cơm nước, ở nhà nào cũng không tránh được họa, vẫn là tự nhà mình nấu còn hơn.”
“Chẳng phải nhà đội trưởng mở nhà ăn sao? Toàn là đi đến nhà ông ta lấy cơm.” Trương Cấu thấy có chút không phục.
Đinh Lan Anh: “Nhà bác cả đội trưởng không còn lo liệu nữa, lại còn rút mấy cái nồi ở tường sân kèm theo nồi và bếp, nhà chúng ta mười mấy nhân khẩu đi làm, không làm được thì vẫn là tự ăn ở nhà mình.”
Trương Cấu vẫn còn lẩm bẩm: “Người ta xây nhà ăn để có thể ăn uống no say, sao chúng ta lại không được? Em nghe Trương Căn Phát nói phải ăn hết lương thực ở nhà ăn, lương thực bán lại cho nông thôn mới có thể đến nhà ăn đấy, lương thực bán lại cho nông thôn không chia cho người khác. Chị nói bác cả đội trưởng như thế có phải là không muốn chúng ta ăn?”
Ban đầu Mạc Như đã khuyên chị ta rất nhiều, nhưng dạo này lại nghe Trương Căn Phát khoác lác nói cái gì mà lương thực ăn không hết, ăn hết thì con có sản lượng cao chuyển đến, rồi thêm chuyện Mạc Như sinh con trai, chị ta cảm thấy người đàn ông Sỏa Ni dường như không lợi hại đến thế nên trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Đinh Lan Anh thực sự không rõ nội tình, chị ta cảm thấy mình làm một phần thì lấy một phần, bỏ ra một phần sức lực thì ăn một ít, nếu muốn thoải mái ăn uống no say thì chị ta thấy hơi không thực tế cho lắm.
Đinh Lan Anh nói: “Tôi thấy chúng ta hãy nghe theo lời ba mẹ đi.”
Trương Cấu cảm thấy Trương Thúy Hoa đã hồ đồ lại còn ngang ngược, chuyện gì cũng tự quyết định, hoàn toàn không đủ thông minh.
Chị ta đặt bộ quần áo trong tay lên bệ đá rồi chạy về, chị ta phải đi xem con gái của người đàn ông Sỏa Ni trông như thế nào, có phải là hơn con gái nhà người khác chút gì đó không?
Có lẽ cô con gái này không giống.
Trương Cấu chạy một mạch đến nhà Chu Minh Dũ, xuyên qua tường rào phát hiện Chu Minh Dũ đang giặt giũ cho con ở trong sân.
Cô có cảm giác mình chịu rất nhiều chấn động như năm tia sét đánh lên đầu, từ nhỏ đến lớn người đàn ông bên cạnh chị ta chưa từng giặt rửa cho đứa trẻ.
Chẳng phải là phụ nữ tự giặt giũ hay sao?
Nếu có phụ nữ thì phụ nữ giặt, không có phụ nữ thì tự mình giặt, từ xưa đến nay chẳng phải đều như thế sao?
Chị ta đã giúp mẹ giặt giũ cho các chị em mình từ khi mới năm sáu tuổi, nhà nghèo chỉ có mấy bộ đồ rách nát chẳng ra gì, mùa đông phải tranh thủ ra bờ sông giặt giũ rồi mang về hong khô bên cạnh bếp.
Sao Mạc Như không cần tự mình giặt mà phải để đàn ông giúp?
Đây quả thật là… không thể chấp nhận được.
Đàn ông là truyền từ đời này sang đời khác, sao lại có thể giặt giũ những thứ dơ bẩn này?
Chu Minh Dũ dỗ đứa bé, đợi cô bé thải phân su xong đặt cô bé lên giường đất tắm rửa, tiện thể nhóm lửa, chất đầy một đống cành cây vào trong rồi nấu cháo kê, đồng thời làm một số việc để không chậm trễ.
Đang tắm rửa thì nhìn thấy chị dâu ba chạy đến, anh chào hỏi một tiếng nhưng bộ dạng chị ta lại như hồn bay phách lạc, cũng không biết muốn làm gì, chị ta chẳng thèm đếm xỉa đến anh mà lại chạy một cách thần bí đến thò đầu qua cửa sổ.
Trương Cấu hoàn toàn không nghe thấy Chu Minh Dũ đang nói chuyện với chị ta, chị ta nhìn anh tắm rửa cho con trai, ngửi thấy mùi thơm cháo kê ở trong nồi, rồi từ cửa sổ nhìn vào thấy Mạc Như đang ngủ say giấc trên giường đất.