Trương Căn Phát còn qua chất vấn, Chu Thành Chí cũng không quan tâm, “Cây mà chúng tôi chặt là cây của đội sản xuất, chặt xong trồng cây mới, không sao cả, bí thư nếu như cảm thấy không được thì cứ nói với chủ xưởng của chúng tôi.” Cuối cùng đổ thừa thẳng cho chủ xưởng.
Đàn ông dựng rạp, đàn bà cắt sợi bông đan nóc rạp, chẳng qua là hai ngày đã dựng xong rồi, tốc độ rất nhanh.
Lúc này nồi bếp và than mỏ cũng đến rồi.
Chu Minh Dũ chỉ huy các đội viên đặt bếp nồi ở trên bếp đã đặt sẵn, còn phải khiêng một chiếc thùng quạt thổi gió từ nhà một đội viên qua.
Dùng rơm lúa mạch làm giấy đơn giản hơn nhiều và chi phí cũng rẻ hơn nhiều so với dùng tre nứa và vỏ cây v.v..., đương nhiên thành phẩm cũng không dẻo dai bằng, chỉ có thể dùng như giấy chôn hoặc là giấy vệ sinh.
Lý thuyết rất đơn giản, dùng dao cắt nát rơm lúa mạch, sau đó nhét vào trong nước vôi trong ngâm lên men, vài ngày là có thể lên men xong.
Nguyên liệu lên men xong dùng túi ngâm vào sông giặt giũ, sau đó lấy ra nghiền nát ở trên bàn nghiền, rồi đặt nguyên liệu đã nghiền thành dạng keo hồ đặt ở bên cạnh hồ nước khuấy sơ, khuấy đều là có thể dùng rổ lọc giấy.
Chờ lúc giấy có thể lấy lên được thì vớt chúng lên ép hết nước, sau đó từng tờ từng tờ phơi ở trên tường, khô thì lấy xuống là dùng được.
Không muốn tốn quá nhiều thời gian ngâm lên men, thì có thể nấu bằng nồi bếp, đặc biệt là lúc trời lạnh.
Tương tự, thời gian phơi giấy cũng dài ngắn tùy theo mùa, không muốn chờ quá nhiều ngày thì có thể thổi lửa hong khô.
Còn muốn được giấy có màu sắc nhạt và trắng, sau khi giặt nguyên liệu xong phải tiến hành phơi trắng, khoảng một tháng sau thì màu sẽ trở nên trắng nhạt không vàng như vậy nữa, bước này các xưởng làm giấy lớn thường sẽ thêm chất tẩy rửa vào tẩy trắng, bọn họ làm giấy theo cách thủ công tất nhiên không thêm chất hóa học, chỉ cần gia công thêm phơi trắng là được.
Để nghiền sữa giấy, Chu Thành Chí kêu người chuyển một máy nghiền trong thôn vào trong xưởng làm giấy, chuyên dùng để nghiền giấy.
Đồng thời lại cử tráng sĩ đến cắt cỏ, hấp nấu, ngâm nguyên liệu, khuấy đều, lọc giấy, phơi khô…
Lúc này cần lao động có sức lớn, đặc biệt là những đàn ông có sức nhưng mà làm việc tinh tế không được không lấy được mười điểm công tác, cắt cỏ, khuấy đều sẽ cần có bọn họ, mỗi ngày mười điểm công tác là được.
Bọn họ đã sớm chuẩn bị đủ nguyên liệu, ngoại trừ đang nấu, còn có đang ngâm trong hồ nước vôi trong, chuẩn bị nhiều bên.
Vôi được chuyển đến cùng với than đá, giá là mười tám xu một ký, xưởng làm giấy cũng mua hết một tấn để dự trữ.
Dưới sự dẫn dắt của Chu Minh Dũ, hơn mười lao động của đội làm việc ngày đêm không ngừng, ngày thứ ba cuối cùng cũng làm ra một lô giấy thủ công đầu tiên.
Bởi vì không có phơi trắng cũng không tẩy trắng, lô giấy này hơi vàng, nhưng mà không vàng đến mức như giấy vàng, dù gì giấy vàng là thêm bột nghệ vào mới có được màu đỏ.
Chu Minh Dũ nhìn lô giấy này không hài lòng, anh cảm thấy quá thô, trong đó còn nhìn thấy xơ cỏ, màu sắc vàng khè, tính thấm nước tuy tốt nhưng tiếc là ngâm vào là nát.
Anh nói: “Quá tệ đi.”
Những người khác thì lại rất phấn khởi.
Có người cười nói: “Minh Dũ yêu cầu của anh quá cao rồi, chúng tôi thấy cái này tốt lắm đó, ha ha, đi vệ sinh còn được dùng giấy lau, chưa từng nghĩ đến đó.”
“Đúng vậy, ngày xưa tôi tưởng giấy không phải là giấy sách vở thì là giấy đốt, không ngờ chúng ta cũng có thể tạo ra giấy được, Minh Dũ anh thực sự lợi hại!”
Chu Thành Chí cũng cười đến mức râu dài run lên, “Mang đi cho chủ xưởng xem thử, còn mấy xấp chúng ta mang qua hợp tác xã mua bán đi.”
Có lô thứ nhất thì sẽ có lô thứ hai, hơn nữa chất lượng cũng tốt hơn một chút.
Chu Thành Chí sờ vào giấy được phơi khô, tiến hành đối chiếu so sánh với Chu Minh Dũ, đắc ý nói: “Xem thử đi, tốt hơn nhiều so với loại mua đến, các cháu cũng cẩn thận chút, lần sau phải cố gắng làm tốt hơn.”
Nghe nói bọn họ làm giấy thành công, Trương Căn Phát đưa Trương Kim Hoán vội vã chạy đến, lần lượt chúc mừng, “Trời ơi, đội trưởng Chu không đơn giản ha.”
Chu Thành Chí nhìn bọn họ bình thường nói, “Là Minh Dũ lợi hại, giám đốc Khưu trong thành phố người ta xem trong nó, cố ý dạy kỹ thuật tốt như vậy cho nó.”
Đương nhiên là ông ấy biết hai cha con Trương Căn Phát đang có ý gì.
Chủ xưởng ông có thể làm, kỹ thuật đừng hòng ăn cắp, công lao cũng đừng muốn nuốt trọn.
Trương Kim Hoán nháy bắt với ba anh, cười nói: “Nếu đã có giấy tốt như vậy, vậy chúng ta đến hợp tác xã mua bán đi, mau lấy hợp đồng cung cấp hàng đến.”
Chu Thành Chí nhìn nhìn mặt trời, cũng chiều tối rồi, “Ngày mai đi, mời kỹ thuật viên Cao đi với chúng tôi.”
Chu Thành Chí kêu Chu Minh Dũ đi mời kỹ thuật viên Cao, hẹn ngày mai cũng đến công xã.