Con gái là một phần cơ thể cô nên không gian mặc định con gái có thể ra vào sao?
Nhưng cô không thể tự mình ra vào, một phần cơ thể có thể ra vào là thế nào?
Ai đến giải thích cho cô biết về nguyên lý không gian. Ông trời tặng cô một không gian nhưng lại không cho cô sách hướng dẫn về không gian.
Cô ý thức quét hình nhìn thấy Chu Thất Thất ở trong phòng trước hết là trợn tròn mắt, sau đó vui vẻ cạp cạp, vui mừng như thể tìm thấy chỗ vui chơi bí mật.
Cô lập tức bắt con gái ra, Chu Thất Thất vừa nhìn thấy đã đổi chỗ ngay, nhếch mép khóc to oe oe.
Mạc Như đưa cô bé vào lại, bé con lại vui mừng nhếch mép cười.
Mạc Như: … Được rồi, hóa ra căn phòng nhỏ đó là phòng sơ sinh của con.
Cô trực tiếp nhét con gái vào lại, nở nụ cười dịu dàng với Chu Minh Dũ đang giương mắt đờ đẫn: “Không có gánh nặng cơ thể nhẹ hẳn, anh Út Năm, đi thôi.”
Chu Minh Dũ không dám tin kéo cô lại nhìn: “Con gái không sao chứ?”
Mạc Như: “Anh thấy con bé giống như có chuyện hay không? Ra ngoài thì khóc, vào trong thì vui mừng.”
Chu Minh Dũ thấy yên tâm: “Đúng là một không gian thần kỳ, không thu sinh vật sống nhưng lại cho đứa bé vào, em có muốn thử Kha Lạp Nhi bọn chúng không?”
Mạc Như: “Chắc chắn không được, bọn chúng lại không phải do em sinh ra.”
Mặc dù đã giải quyết xong phiền phức của con gái, nhưng Chu Minh Dũ vẫn không dám sơ suất, anh lập tức trang bị cho Mạc Như.
Chu Minh Dũ bảo cô mặc áo dài và quần dài, rồi mặc áo hai lớp của anh, sau đó khoác cái áo choàng, còn phải trùm đầu cô lại, đôi mắt cũng dùng khăn mặt che lại.
Như thế anh vẫn chưa yên tâm, anh buộc ống quần cho cô, chân cũng quấn lại, mang đôi giày vải, anh kiểm tra lại và gật đầu hài lòng.
Mạc Như: … Em sắp biến thành mummy rồi.
Cả hai bọc con gái lại, không có cảm giác tội lỗi khi để con ở nhà, hai người vui vẻ đi làm chuyện xấu rồi.
...
Chu Minh Dũ cõng Mạc Như đi rất nhẹ nhàng, mặc dù ngân hà óng ánh nhưng trong hẻm vẫn tối thui. Động tác của anh vừa nhẹ vừa nhanh, không có chút động tĩnh nào hệt như một con mèo.
Đến cửa phòng đại đội, bọn họ phát hiện bên ngoài có rất nhiều đồ sắt.
Thời điểm này đều đến ăn ở nhà ăn rồi, trong nhà đội ba đội bốn đều không có lương thực, giờ cũng nộp cả nồi rồi, tất nhiên cũng không có người đến trộm nồi nên Trương Căn Phát cũng không cử người canh chừng.
Mạc Như thu vào không chút khách sáo.
Cửa phòng khóa nhưng cũng không làm khó được Mạc Như, cô đưa tay ấn vào cửa sổ, trực tiếp đặt toàn bộ cửa sổ lưới gỗ vào không gian. Cửa sổ này chẳng qua là trát bằng bùn, lại không có bê tông cốt thép nên với cô mà nói không có bất cứ lực cản nào.
Chu Minh Dũ ôm cô đi vào, Mạc Như nhanh nhảu dọn dẹp sạch sẽ nồi sắt, nông cụ sắt… ở trong phòng.
Cũng may Trương Căn Phát bọn họ vẫn chưa có kinh nghiệm nên không đập vỡ những vật dụng này, nếu không thì cũng lãng phí rồi.
Đêm nay được định sẵn là một đêm không ngủ, Chu Thành Chí bọn họ bận rộn thu hoạch cao lương, còn Trương Căn Phát và Trương Đức Phát cùng những người khác bận rộn đốn cây.
Trong thôn vang vọng tiếng cưa cây “xì xầm xì xầm” trong đêm khuya, cũng may mà bọn họ cũng tích tực.
Ban đầu, Trương Thành Phát và Trần Kiến Thiết, Chu Cổ Trung cùng chuyển đến đội ba đội bốn. Mặc dù anh ta lười biếng nhưng thích giở chút khôn vặt, khi đến đội ba thường bày mưu tính kế, giờ cũng được coi là một quân sư quạt mo của Trương Căn Phát.
Bảo Trương Căn Phát dẫn người chặt hết cây trong thôn chính là chủ ý của anh ta.
Anh ta cho rằng cho dù luyện sắt thép có than đá hay không đều cần phải có củi lửa, cứ chặt trước để dành chắc chắn không sai. Anh ta đề nghị nhân lúc đội hai đội một đi thu hoạch hoa màu, nhanh chóng chặt hết cây công cộng trong thôn để tránh ban ngày con lừa cứng đầu Chu Thành Chí không cho.
Anh ta đưa ra chủ ý chính là lập công không cần làm việc, cứ tùy ý đi dạo.
Dạo này anh ta hay nghĩ đến một người phụ nữ ở đội ba, người phụ nữ đó ở gần phòng đại đội, anh ta muốn đến đó chiếm lợi nhân lúc người đàn ông của cô ta đi chặt cây. Khi đi đến giao lộ, nghe thấy động tĩnh, anh ta vô thức liếc nhìn sang con hẻm bên trái.
Không nhìn thì chẳng sao, vừa nhìn thấy anh ta giật cả mình, cả người tóc gáy dựng đứng.
Mặc dù mọi thứ mơ hồ dưới bầu trời đầy sao, nhưng anh ta vẫn nhìn thấy rõ ràng là một con quái vật.
Nó có thân hình cao to, không có cánh tay nhưng có hai cái đầu, cái đầu ở phía sau cực lớn, nó lè cái lưỡi to lơ lửng bay trong gió.
Anh ta lập tức tưởng tượng ra hàm răng sắc nhọn của nó, trong bóng tối sắc bén lập lòe, giữa các kẽ răng vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt.