Chương 405: Ganh tỵ và so sánh(2)
Hôm nay, lương thực được mùa, theo cách nói của Chu Thành Nhân, trước kia một mẫu ruộng cao lương có thể hơn một trăm cân, năm nay phải hai trăm cân. Đúng là ông trời đang thưởng cơm ăn.
Thu hoạch xong các lương thực như cao lương, đậu nành và hạt kê... còn lại là bắp và khoai lang, sau đó dọn sạch gốc rạ ngoài đồng, chờ canh tác cày bừa gieo giống lúa mì.
Chu Thành Nhân suy nghĩ đợi đến khi canh tác, công xã trả lại gia súc cho đội, nếu không thì làm thế nào canh tác? Không có đàn ông và gia súc, chỉ dựa vào phụ nữ thì không canh tác được, không trồng được lương thực thì không thực hiện được nhiệm vụ trưng mua lương thực, người thành phố và cán bộ cũng chịu đói theo. Ông ta tin rằng các cán bộ sẽ không quên nhiệm vụ nộp thuế lương thực, nhất định sẽ có sự sắp xếp thật tốt.
Ông ta nhìn thấy bắp chưa hoàn toàn chín hẳn, vẫn là phải đợi thêm vài ngày.
Vào lúc này, những người thuộc đội ba đội bốn mới thu hoạch được một ít cao lương, bọn họ cảm thấy đủ ăn là được, phần lớn hoa màu đều được trồng ở ruộng.
Chu Thành Nhân lười quản bọn họ, ông ta dẫn một vài người đi dọn dẹp ruộng cao lương, còn Trương Thúy Hoa dẫn theo một vài phụ nữ phơi cao lương, tuốt lúa ở ngoài sân. Chu Thành Tín và Chu Ngọc Trung dẫn theo vài nhân lực đi đẩy cối xay.
Trong nhà kho đã không còn lương thực, nhà ăn đang đợi gạo lên nồi nên chỉ có thể vừa thu hoạch vừa gia công.
Việc tuốt lúa cũng chưa được cơ giới hóa, chỉ là một tay ấn bông cao lương lên trên lưỡi xẻng, một tay dùng sức rút lại: “Xoạch” chỉ phút chốc đã có thể tuốt được hạt cao lương rồi.
Cách làm này vừa chậm chạp vừa cực nhọc, chẳng mấy chốc đã thấy nhức mỏi lưng nhưng lại không cần dùng sức nhiều, ngay cả mấy đứa trẻ choai choai và người già cũng có thể giúp được.
Hiện tại tam thu bận rộn, không có gia đình nào có người nhàn rỗi, đứa bé như Nê Đản Nhi cũng phải làm việc ngoài sân, Cúc Hoa lớn hơn thì phụ trách trông coi bọn trẻ.
Thời điểm ấy, người lớn bận rộn tuốt lúa trên sân, bọn trẻ chơi đùa vui vẻ.
Mặc dù Mạc Như chưa hết ở cữ đã ra ngoài làm việc, nhưng Trương Thúy Hoa vẫn không để cô làm việc ngoài đồng, cô chỉ đi theo khi trời tối om rồi “làm phép” vận chuyển lương thực.
Hiện tại cô đã hết ở cữ, cô cùng với hai người còn ở cữ khác phơi lương thực, đây là công việc nhẹ nhàng nhất.
Hai người phụ nữ ấy, một người tên là Vương Liên Hoa sinh được một cô con gái, người còn lại tên là Triệu Bội Lan sinh được một cậu con trai.
Mạc Như cũng chỉ quen biết sơ sơ với bọn họ, mặc dù là cùng một thôn nhưng bọn họ sống ở đầu phía đông nam, thường ngày đi làm cũng chạm mặt nhau, trước kia Mạc Như chủ động bắt sâu bọ, cũng không làm những việc đồng áng khác nên rất ít khi xuất hiện cùng bọn họ.
Hiện tại, những người đàn ông không có nhà, phụ nữ trở thành chủ lực thu hoạch vụ thu, mọi người mới gặp mặt nhau nhiều hơn.
Hai người này rất có ý kiến với Mạc Như, bọn họ rất ghét cô.
Dù sao bọn họ cũng là những sản phụ chưa hết ở cữ đã ra ngoài làm việc, đồng loại càng dễ dàng đem ra so sánh, bởi vì ban ngày Mạc Như không ra đồng cắt cao lương, cắt thân cây cao lương nên hai người có ý kiến không nhỏ. Hiện tại, cuối cùng đã cùng nhau phơi lương thực, cần phải quan sát thật kỹ “con lợn” đó khác biệt như thế nào lúc nhìn thấy và lúc nghe nói.
Trong thôn không có bí mật nào cả, nhà nào có việc gì sẽ bị lan truyền cả thôn ngay trong ngày hôm đó.
Lúc bọn họ vẫn còn trong nhà ở cữ thì đã nghe người ta nói Mạc Như ở cữ như một con lợn, không cần thêu thùa may vá, không nấu ăn, không chạm nước, cũng không cần giặt giũ. Người đàn ông chăm sóc cô ở cữ, trứng gà cháo kê mì sợi rồi bánh bao mỗi bữa, còn mua hộp mỡ lợn nấu canh rau, nghe nói khi nấu đầu heo thì dành riêng tai và lưỡi heo cho cô ăn, nếu không thì làm sao mặt mày hồng hào đến thế.
Đúng là con lợn.
Nghĩ lại khi bọn họ sinh con, tổng cộng ăn chỉ có mấy quả trứng gà, ba ngày đầu ăn cháo kê, sau đó bữa nào cũng khoai lang khô, cháo nếp cao lương, bánh ngô hấp giống như mọi người, đừng nói là mỡ lợn, cho dù nấu riêng một bữa cũng không thể.
Nhìn Mạc Như người ta sinh con ra còn xinh đẹp hơn trước đây, chẳng những có thần sắc tốt, làn da lại vừa trắng lại vừa co giãn, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, một bộ đồ màu hồng trong lớp áo choàng làm tôn thêm làn da trắng mịn, không giống một cô vợ thôn quê chút nào.
Lại trông giống như bà địa chủ tư bản.
Tất nhiên, cái kiểu ngưỡng mộ và ganh tị này cũng xen lẫn một cảm giác ưu việt, bởi vì bản thân còn gian khổ và giản dị hơn Mạc Như, bản thân không làm phiền mẹ chồng và người đàn ông, không mỏng manh, bản thân giống như một người cách mạng bần nông và trung nông, còn Mạc Như là phú nông địa chủ giai cấp tư sản.