Chương 407: Ganh tỵ và so sánh(4)
Trương Thúy Hoa nhờ người dựng một túp lều bằng thân cây cao lương, bên trên phủ rơm lúa mì, mỗi gia đình quấn con cái của họ trong những chiếc chăn nhỏ và đặt chúng ở đó để Kim Chi Nhi và những cô gái khác trông chừng.
Mẹ Cương Nam còn tạm, bởi vì là con trai có tiểu táo để ăn, còn có sữa để uống.
Nhưng Thiết Muội thì không được, Vương Liên Hoa không có sữa, đứa bé gầy gò chỉ lớn bằng lòng bàn tay, tay chân giống như đôi đũa, nó khóc to oe oe vì đói, ở xa cũng có thể nghe thấy.
Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm Triệu Bội Lan.
Triệu Bội Lan lập tức tránh né, cố ý không nhìn đứa con gái ở bên cạnh gầy gò có bắp đùi không to bằng cánh tay của con trai mình.
Đôi mắt Vương Liên Hoa ngấn lệ: “Mẹ Cương Nam...”
Triệu Bội Lan không vui nói: “Cô đừng nói là tôi không giúp cô, tôi chỉ đường cho cô...”
Bla bla một hồi, Vương Liên Hoa lập tức vui mừng ẵm con đi.
...
Mạc Như về đến nhà lấy chìa khóa ở hông ra mở cửa rồi nằm lên giường nghỉ ngơi một lúc, tiện thể ẵm Chu Thất Thất ra ngoài cho bú sữa.
Chu Thất Thất ngủ rất ngon, cô bé cũng không chịu mở mắt, nó há miệng bú ngon lành khi ngửi thấy mùi sữa thơm ngọt, chỉ vì quá bùn ngủ hoặc là không quá đói, nó không ra sức bú nhìn giống như là đang đùa giỡn.
Đang cho con bú thì Mạc Như nghe thấy bên ngoài có người gọi: “Mạc Sỏa Ni! Cô đang cho con bú à.”
Mạc Như tưởng là gọi cô đi làm việc nên đáp lại một tiếng: “Lát nữa tôi đến.”
Nào ngờ, Vương Liên Hoa đẩy cửa đi vào, còn ẵm đứa con gái gầy gò và nhỏ nhắn. Vừa vào phòng cô ta đã nhìn chằm chằm không dứt Chu Thất Thất đang bú sữa.
Chu Thất Thất ăn uống rất tốt, ăn được ngủ được, không đau ốm, không tiêu chảy, không nôn sữa nên hiện tại trắng mũm mĩm lại sạch sẽ, vừa mới đầy tháng đã giống như đứa trẻ hai tháng, ai nhìn thấy cũng thích.
Nhưng Vương Liên Hoa lại thấy đau lòng, cô đau đớn toàn thân, rơm rớm nước mắt, trong lòng đầy tức giận.
Con gái cô ta đen nhẻm, gầy còm, khô nẻ như một con mèo nhỏ, bản thân cô ta không có bao nhiêu sữa, bởi vì là con gái nên mẹ chồng cũng không chịu lấy gạo kê và bột mì nấu ít cháo cho cô ta nên khỏi phải nói là cô ta ấm ức và đáng thương đến nhường nào.
So với Chu Thất Thất một tư bản nhỏ thì rõ ràng Thiết Muội đứa bé số khổ này rất đáng thương.
Vương Liên Hoa rất bất bình, đều là bần nông và trung nông, đều là giai cấp vô sản, đều ăn cơm nồi lớn, dựa vào cái gì Chu Thất Thất có sữa bú còn con gái cô ta thì không có, dựa vào cái gì cô bé trắng và mũm mĩm hơn con gái của cô ta.
Nếu đều gầy còm đáng thương thì cô ta cũng không cảm thấy gì cả, cùng lắm là cùng nhau thảo phạt mẹ chồng cay nghiệt, than thở về nỗi khổ của người phụ nữ.
Nhưng hiện tại con gái của người ta nuôi còn tốt hơn con của nhà mình, sao bản thân có thể cùng người ta hồi tưởng cuộc sống cực khổ trước kia, nhớ đến cuộc sống hạnh phúc hiện tại?
Mạc Như cũng cảm thấy có chút thảm thương không nỡ nhìn. Thiết Muội cũng chỉ nhỏ hơn Chu Thất Thất có mấy ngày, sao trông có vẻ như nhỏ hơn hai tháng.
Chu Thất Thất rất lớn, còn Thiết Muội rất nhỏ, không lớn hơn Chu Thất Thất lúc mới sinh là bao.
Vương Liên Hoa ngồi lên giường, cô ta cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ cởi áo cho con bú sữa, cô ta mím chặt môi như đang giận dỗi với ai đó.
Cô ta hoàn toàn không có sữa, lúc nãy bú hết rồi, giờ Thiết Muội không bú được nên gào khóc, kìm nén mặt đỏ bừng, sau đó thấp thoáng bộ dạng xanh mặt và ấm ức.
Vương Liên Hoa cũng mặc kệ, nước mắt rơi lã chã, sốt ruột tát một cái: “Khóc gì mà khóc, một đứa con gái số nghèo, còn muốn giống như cái thằng ư?”
Cô ta vừa mắng con vừa nhìn chằm chằm Mạc Như và Chu Thất Thất.
Mạc Như: … Vậy nên cô chạy đến nhà tôi khóc, sợ đánh trẻ con là sao?
Ban đầu, Chu Thất Thất bú sữa rất vui, nhưng lúc này có một đồng loại đang kêu gào khóc lóc thảm thiết, cô bé bỗng mở mắt ra. Đôi mắt to đen láy xoay tròn xác định nguồn gốc của âm thanh, lông mày hơi chau lại, cái miệng nhỏ nhắn móm mém với bộ dạng bực mình.
Thiết Muội mệt mỏi dừng lại.
Chu Thất Thất ngáp, khẽ nhắm mắt như đang ngủ.
“A… A…” Thiết Muội tiếp tục khóc.
Chu Thất Thất giật mình, đôi chân và cánh tay nhỏ bé co giật, cái đầu gần như ngẩng lên vì hoảng sợ.
Vương Liên Hoa lại bắt đầu vỗ về con gái mình và nói những lời chua chát, trong lòng buồn phiền, chẳng phải nói Mạc Sỏa Ni này không còn ngu ngốc nữa, sao còn không hiểu chuyện như thế, không biết chủ động ẵm đứa bé lại cho bú sữa ư?
Sao không biết xử lý gì cả.
Cô ta cúi đầu nhìn lén, phát hiện Chu Thất Thất không bú hết sữa của Mạc Như, vẫn đang nhỏ giọt tí tách, thật lãng phí.