Chương 409: Ké sữa(2)
Huống hồ phụ nữ mới sinh con xong càng mềm lòng vì tác dụng của estrogen, thiên chức làm mẹ tràn đầy.
Cô muốn lấy bình tráng men ra, bên trong vẫn còn sữa cho Thiết Muội bú, nhưng Vương Liên Hoa lại không chịu rời đi, cô ta cứ nhìn chằm chằm nên không thể nào lấy ra được.
Cô cũng không so đo với mẹ của Thiết Muội nên cô đành miễn cưỡng ẵm đứa bé lại cho bú vài miếng cho xong.
Vương Liên Hoa vui mừng hớn hở, cô ta vội đưa sang và nhìn ngực Mạc Như không biết chán.
Mặc dù Thiết Muội chỉ là một đứa bé, nhưng đói quá rồi nên sức cũng mạnh hơn, lúc này nó ngửi thấy mùi thơm của sữa, vội há to miệng, tay chân gầy guộc ra sức đạp Mạc Như bảo cô nhanh lên. Ngay khi núm vú vừa gần đến miệng thì cô bé ngoạm lấy một cách mãnh liệt, dùng hết sức bút nó như muốn bú hết bầu sữa chỉ trong một hơi.
Vương Liên Hoa nhìn thấy con gái há to miệng bú sữa, sữa trào ra khóe miệng chưa kịp nuốt xuống, cô ta thích thú nói: “Mạc Sỏa Ni! Cô xem tôi nói có đúng không? Con gái cô không bú thì sữa này lãng phí rồi còn dễ sinh bệnh. Thiết Muội bú sữa ra giúp cô, sau này ngày nào cũng để Thiết Muội bú sữa đảm bảo cô sẽ không sinh bệnh.”
Thấy con gái cuối cùng đã bú được sữa của Mạc Như, cô ta thở phào nhẹ nhõm như giải quyết được rắc rối lớn, trong lòng thì thầm: Sau này con gái cũng không cần phải chịu đói nữa, một ngày đến bú ba đến năm lần là được rồi.
“Sỏa Ni, sau này ngày nào tôi cũng ẵm Thiết Muội đến hút giúp cô, tuyệt đối không để cô sinh bệnh, cô xem con gái của cô cũng không thích bú sữa nên để cho Thiết Muội mỗi ngày đến năm lần là được rồi.”
Mạc Như thấy không thoải mái khi nghe cô ta nói, cô ngẫm nghĩ sao cô không im miệng lại, cô còn toe toét nữa thì ngay cả con gái cô tôi cũng ghét.
Vương Liên Hoa không nhìn ra Mạc Như có chút không vui, còn ở đó kể câu chuyện của mấy bà cô bà dì như thật như giả: “Tôi bảo này Sỏa Ni, cô tuyệt đối đừng có không xem trọng. Nhà mẹ tôi có một người chị em bên trong mọc lên mụn nhọt, thối từ trong ra ngoài, trông đáng sợ lắm, uống bao nhiêu thuốc cũng không khỏi. Cô đừng có để dành sữa, nhất định phải cho đứa bé bú sạch. Cô xem con gái của tôi biết thương người hơn con gái của cô, đảm bảo hút sạch sẽ, không sinh bệnh.”
Cô ta vừa nói vừa đắc ý nhìn sang Chu Thất Thất đang nằm trên giường đất, thấy Chu Thất Thất trừng đôi mắt to đen láy nhìn cô ta, cô ta đắc ý nói: “Đừng thấy cháu nó bụ bẫm, sức lực không bằng Thiết Muội, sau này để Thiết Muội làm con gái mẹ cháu, còn thím ẵm cháu về nhà nuôi.”
Chu Thất Thất phun bong bóng, dường như nó đang trợn tròn mắt.
Vương Liên Hoa nói tiếp: “Cái con bé này, ban đêm cứ khóc lóc làm khổ mẹ là không được đâu. Mẹ sinh ra cháu và nuôi cháu cũng không dễ dàng, cháu cứ làm ồn mẹ cháu không ngủ được thì mẹ sẽ không cần cháu nữa đâu.”
Mạc Như chau mày, nói linh tinh gì thế, cô vừa định ngăn cản Vương Liên Hoa thì bỗng nhiên ngực chợt nhói lên.
“ y da, cắn người.” Mạc Như chau mày kêu đau, cũng chẳng phải không có sữa, con bé lại còn cắn người.
Mẹ của Thiết Muội lập tức nói: “Không đâu, Thiết Muội của chúng tôi chưa đầy tháng, cũng chưa có răng sao có thể cắn người được? Có lẽ đói quá rồi nên bú hơi mạnh, không sợ, để nó bú nhiều chút, hút ra thì sẽ không mắc bệnh nữa.”
Trước giờ không cắn người, hiện tại chuyện gì xảy ra thế? Mặc dù Thiết Muội không có răng, nhưng cô bé ngậm chặt không chịu nhả ra mà cứ ra sức bú như bộ dạng dã thú khiến người khác thấy cũng không chịu nổi, Mạc Như bị cô bé cắn không chịu đựng được nên không muốn cho cô bé bú nữa.
Cũng may không có răng, nếu có răng thì chẳng phải cắn rách rồi?
Nào ngờ Thiết Muội cứ khư khư không nhả ra, Mạc Như véo cằm cô bé.
Vương Liên Hoa thấy vậy lập tức quát: “Mạc Sỏa Ni không được tàn nhẫn như thế, Thiết Muội chỉ là một đứa trẻ thôi.”
Mạc Như dùng ngón tay nới lỏng miệng của Thiết Muội, sau đó ẵm đứa bé đưa cô: “Đi thôi, đi làm việc thôi.”
Vương Liên Hoa không chịu ẵm, cô ta tham lam nhìn chằm chằm ngực của Mạc Như: “Còn cái bên kia nữa, không bú mà để dành sữa là sẽ sinh bệnh đấy, đến lúc đó thối rồi...”
“Cô không ẵm thì tôi buông tay đấy.” Mạc Như thực sự tức giận rồi, cô trực tiếp để đứa bé trên giường đất.
Thiết Muội không có sữa bú nên gào khóc, chân cẳng co duỗi, khóc xấu xí như lúc Chu Thất Thất mới sinh.
Chu Thất Thất nằm bên cạnh cô vung tay, “bốp bốp” một cái tát lên mặt Thiết Muội, đôi mắt to đen láy nhìn thẳng vào đứa con gái xấu xí đang gào khóc.
Thiết Muội sững sờ một lúc, sau đó càng khóc dữ dội hơn.
Vương Liên Hoa vội ẵm đứa bé, trách móc: “Con gái cô mới có chút đã hung dữ như thế, còn biết đánh người nữa.”
Mạc Như cũng ẵm Chu Thất Thất lên.