Chương 422: Bị nói(3)
Nhiệm vụ bông gòn thực ra còn nặng hơn nhiệm vụ lương thực, mỗi đội sản xuất trồng bao nhiêu bông gòn dự kiến thu về bao nhiêu cân, đều có ghi lại ở trạm bông gòn. Mỗi đội sản xuất phát một quyển sổ nhiệm vụ bông gòn, đến lúc đó nộp nhiệm vụ bông gòn dựa theo cái này.
Dựa theo kinh nghiệm mọi năm, mỗi mẫu đất phải nộp năm mươi cân bông gòn loại ba trở lên, hai mươi cân loại tệ hơn một chút, những cái tệ quá thì không lấy. Đội hai trồng ba mươi mẫu đất bông gòn thì phải nộp hai nghìn cân. Sau khi nộp xong, còn dư lại mới có thể chia cho thành viên.
Lúc tốt, gia đình tiên tiến mỗi hộ chia được bốn năm cân bông gòn, gia đình bình thường hai cân, lúc không tốt thì khó nói lắm, cho dù chia được cũng là loại bông gòn rất tệ.
Vương Ngọc Cần vui mừng nói với Dương Tú Nga: “Thím à, thím nói có phải sau khi nộp hai nghìn cân còn thừa lại đều thuộc về đội chúng ta không? Mỗi nhà ít nhất chia được mười cân nhỉ.”
Chưa chờ Dương Tú Nga tiếp lời, Đan Điệp Cầm nói: “Tôi nói này, sao cô biết nằm mơ vậy, cô cũng không xem thử bây giờ là lúc nào. Trạm bông gòn người ta nói là: Tất cả bông gòn đều phải bán cho chính phủ.”
Vương Ngọc Cân không phục, “Không phải nói rằng quy định một mẫu đất nộp bảy mươi cân sao.”
“Đó là thu hoạch không tốt sợ chúng ta nộp không đủ số lượng thì quy định bắt buộc phải nộp bảy mươi cân. Nếu như thu hoạch tốt, thì đương nhiên phải thu thêm. Nếu như ở trên biết được mỗi mẫu của mình sản xuất được hai trăm cân, thì phải nộp hai trăm cân, tối đa một hộ chia được dăm ba cân thôi, bà còn nghĩ đến chuyện tốt gì chứ?”
Như vậy sao?
Vương Ngọc Cần ngay lập tức cảm thấy hơi thất vọng, bông gòn bội thu như vậy, nhưng đến bây giờ cô còn đắp chung một tấm chăn bông với con, rách đến mức không ra gì nữa.
Lúc con lớn lên thì phải làm sao?
Mạc Như nói: “Năm nay chắc chắn chúng ta có thể chia nhiều hơn chút, bác cả đội trưởng nói rồi.”
Đan Điệp Cầm cười khinh nói: “Nằm mơ đi, lừa các người đó, các người còn xem là thật? Các người không xem thử bây giờ là lúc nào, lúc rèn luyện gang sắt đó, xem đi, đến lúc đó lương thực bông gòn cũng lấy hết.”
Mạc Như thấy cô ta cứ đả kích tính tích cực của mọi người, bèn nói: “Nói chung không cần biết thế nào, nhặt bông gòn có thể kiếm điểm công tác, dựa theo số cân lấy được nhiều hơn bình thường, chúng ta mau nhặt đi.”
Tuy bị Đan Điệp Cầm đả kích một chút, nhưng mà mọi người rất nhanh lại đẩy tâm trạng lên, bởi vì bông gòn đầy ruộng thực sự nhìn rất vui.
Hơn nữa đội trưởng nói rồi năm nay thu hoạch được nhiều thì chắc chắn sẽ chia cho thành viên nhiều hơn, đội trưởng trước giờ nói vẫn giữ lấy lời.
Mạc Như lấy một cái túi màu xám ra, cột hai góc vào trong eo, rồi lấy hai góc còn lại xếp lên nhét ở sau eo, đây chính là trang bị nhặt bông gòn.
Lúc cô ấy vừa mới định bước vào trong ruộng, nghe thấy có người gọi tên cô, “Sỏa Ni, Sỏa Ni!”
Mạc Như quay đầu lại nhìn, thì nhìn thấy Trương Cấu và Ngô Mỹ Anh nhanh chân bước qua.
Cô ấy nói: “Chị dâu, không phải các chị đang bẻ ngô sao?”
Nhặt bông gòn không cần người có sức mạnh.
Trương Cấu thở một tí, cũng không vòng vo, “Sỏa Ni em nói câu công bằng, xem thử có phải mẹ chúng ta hồ đồ rồi không?”
Ngô Mỹ Anh cười cười với Mạc Như, kêu cô đừng ngại ngùng, mình xem như không nghe thấy gì.
Mạc Như vừa nghe là đoán được Trương Cấu muốn đi rèn luyện gang sắt mẹ chồng không đồng ý, cô nói: “Chị dâu ba à, em biết chị muốn lập công, chỉ là… Chị xem thử đội chúng ta bây giờ còn có mấy người chứ?”
Đàn ông ngoại trừ nhóc con thì đã là người không xuống phảng nổi, không làm được việc nữa, làm việc thì dựa vào những lao động nữ này.
Trương Cấu hơi uất ức, “Đám đàn ông kia không phải quăng lại một đống việc đi rèn luyện gang sắt lập công, sao đàn bà chúng ta bị trói hết ở nhà thu hoạch mùa thu?”
Chị ta lại tưởng các ông cam tâm tình nguyện bỏ mọi thứ lại giành đi lập công rèn luyện gang sắt sap? Mạc Như cảm thấy hơi đau đầu, không theo kịp suy nghĩ của chị ta, nhưng mình cũng không thể nói rằng mọi người bị ép buộc, như vậy vi phạm chính sách. Cô ấy hỏi ngược lại: “Chị dâu ba à, chị tưởng rằng các ông đều khóc lóc la hét nhất định đi rèn luyện gang sắt lập công sao?”
Không nhìn thấy dáng vẻ ưu phiền đau đầu của cậu cả và mấy người Chu Minh Dũ trước khi đi à?
Trương Cấu không hiểu được, cứ cảm thấy rèn luyện gang sắt là việc cực kỳ quang vinh, đàn ông đi phụ nữ cũng phải đi.
Sự nhiệt tình trước đó bị trung đội gang sắt nữ dụ dỗ của Dương Mỹ Anh đã lui bớt, bây giờ bình tĩnh lại, cô ta cũng khuyên Trương Cấu: “Đúng rồi đấy mẹ Lan Tử Nhi, các ông cũng là nhận được mệnh lệnh không thể không đi, ở nhà không có ai thu hoạch mùa thu thì không được.”