Chương 427: Trữ bông(4)
Cũng phải canh chừng cẩn thận, đừng để chó gà đến phá hoại, không được xới cỏ và xới lá. Nếu lá cỏ bị lẫn vào trong thì sẽ làm dơ bẩn một vùng bông lớn, ảnh hưởng đến bình xét cấp bậc khi gửi đến trạm bông.
Mùa thu bầu trời trong xanh, khí trời mát mẻ, ngày nắng phơi khoảng hai ba ngày, nếu cắn hạt bông kêu giòn rụp thì coi như qua ải, có thể gửi đến trạm bông giao nộp nhiệm vụ.
...
Sau bữa trưa, được sự đồng ý của Trương Thúy Hoa, những người phụ nữ trẻ đều được điều đi bẻ bắp, Mạc Như làm ruộng bông chủ lực.
Buổi trưa, Mạc Như đến đội sản xuất lại nhận được một cái túi để nhặt bông, may vài đường thành một chiếc túi, rồi may thêm hai dây vải, lúc nhặt bông có thể trực tiếp buộc trên lưng.
Trước kia nhặt bông nhiều, túi không đủ, hiện tại chỉ có mấy người nên tất nhiên là đủ dùng.
Cô thay đổi như thế, Thiền Điệp Cầm và Trần Tú Phương cũng lập tức học theo, cảm thấy như thế càng dễ dùng.
Đến chiều khoảng hai giờ, Mạc Như ra đồng. Trần Tú Phương đã nhặt cả buổi trời rồi, còn Thiền Điệp Cầm lại thong dong đến muộn.
Mạc Như nói với Thiền Điệp Cầm: “Nếu ai trong số các người có thể nhặt năm mươi cân một ngày thì tôi sẽ tặng thêm mười cân.”
Mười cân là năm điểm công tác.
Mặc dù Thiền Điệp Cầm ngoài miệng nói không quan tâm nhưng động tác tay chân lại rất nhanh.
Mạc Như thấy cô ấy cũng chuyên tâm nhặt bông nên cũng không dành nhiều thời gian chú ý đến cô, cô có thể thoải mái hơn chút. Cô không đi cùng hai người họ mà xách một túi hoa lớn đến ruộng khác và nhặt những luống đã nở dày đặc trước.
Ít người nhặt bông sẽ không ai có nhìn chằm chằm cô, cô làm việc cũng có thể tự do hơn chút.
Buổi sáng ở nhà chơi với Chu Thất Thất và vẽ tranh, chín giờ ra đồng nhặt bông,. Buổi trưa quay về ăn cơm và nghỉ ngơi, đến chiều đi thêm hai giờ nữa, đợi ăn tối xong thì đi nhặt tiếp hai giờ nữa.
Một lần hai giờ hiệu suất cao cô vẫn không mệt, lại có thể tranh thủ thời gian làm những chuyện khác.
Có cô giúp đỡ làm việc, việc thu nhặt bông cũng rất đúng thời vụ, cho dù giữa chừng có hai trận mưa thì cũng không gây hại cho bông.
Bông của những đại đội và đội sản xuất khác cũng gặp rắc rối, sau khi bị một trận mưa, có một số rơi xuống đất bị dơ bẩn, có một số không bị rơi xuống đất nhưng lại có một đến một nửa là đã bắt đầu chuyển sang màu đen ảnh hưởng đến phẩm cấp.
Cô chẳng những chỉ nhặt bông, ban đêm cô còn đến giúp vận chuyển bắp vào trong sân, lương thực và bông trong đội sau khi thu hoạch xong, cô cũng mang hết ra ngoài, không để lại một cây nào.
Trương Thúy Hoa hiểu rõ dùng cách cũ để thu hoạch cao lương, ban ngày bà bảo các phụ nữ bẻ cây vứt xuống đất, chất đống ở đó, đợi đến đêm mọi người cùng khiêng về nhà.
Bà cẩn thận quan sát, cảm thấy Đại tiên dường như có thể chuyển hết trong một lần nên bà vội vàng che đậy, nếu xã viên có tỏ ra ngạc nhiên thì bà sẽ viện lý do khác để qua quít là được rồi.
“Thím sớm đã nói với mấy đứa ban đêm chuyển lương thực nhanh hơn, đây là bởi vì không nhìn rõ đường nên không cảm thấy mệt, cháu xem con gia súc kia còn phải bịt mắt chơi trên sân nữa đấy.”
“Thím hai, chẳng phải là sợ gia súc quay nhiều chóng mặt ạ?”
“Về mặt này, nhiều hơn chính là không nhìn rõ sẽ đi càng nhanh, sẽ không dừng lại lười biếng.”
Mọi người đều cười: “Thím hai nói đúng lắm, chúng ta cũng phải như thế.”
Bởi vì Hà tiên cô từng nói đến chuyện phần mộ tổ tiên, những người phụ nữ kia như thể biết một bí mật ghê gớm gì đó của nhau, họ đều thực sự cho rằng tổ tiên phù hộ nên tranh thủ trời tối giúp vận chuyển lương thực.
Nếu không thì tại sao lại chưa bao giờ giúp đỡ vào ban ngày?
Vốn dĩ những người phụ nữ này dễ dàng tin vào câu chuyện quỷ thần, nghe đồn bậy bà cũng tin chứ đừng nói là ở ngay bên cạnh.
Có Đại tiên vận chuyển lương thực như Mạc Như giúp đỡ, đội hai thu hoạch bắp cũng dễ dàng hơn nhiều, ngay cả đội một cũng được nhờ. Có bắp, đậu nành, gạo kê thì những bữa ăn ở nhà ăn sẽ được phong phú hơn, không cần phải ngày nào cũng ăn khoai lang khô và bột cao lương nữa, ăn càng nhiều thì tâm trạng sẽ tốt lên và làm việc cũng có sức lực hơn.
Vậy nên thu hoạch vụ thu của đội hai và đội một cũng tạo ra một làn sóng cao trào với việc luyện sắt thép.
Những thôn xóm xung quanh đều không được thoải mái như thế, bọn họ thu hoạch vụ thu gian khổ và bất lực, bản thân phụ nữ không đủ sức, người lại ít, nhìn hoa màu đầy rẫy mà lòng xót xa. Ngoài ra, còn có một số con sâu làm rầu nồi canh, ham ăn biếng làm, không lo làm việc, suốt ngày chỉ biết nói những lời châm chọc, hết phàn nàn việc điều nhân lực đi rồi lại gieo rắc năng lượng tiêu cực có thu hoạch được lương thực cũng không có mà ăn, điều này gây tổn hại lớn đến tính tích cực của những người làm việc chăm chỉ.