Chương 429: m thầm phát tài
Cô lại nghĩ nếu không phải vì chức năng không gian mở rộng có thể nhặt bông, bảo một mình cô nhặt nhiều như thế thì cô có chịu không?
Nếu không phải có không gian có thể tích trữ lương thực, không thiếu ăn thì cô cũng bằng lòng để người khác chiếm lợi ăn lương thực của nhà cô sao?
Đáp án tất nhiên là cô không bằng lòng.
Nghĩ đến đây, cô hoàn toàn không còn thấy tức giận nữa, cũng không muốn trách móc ai.
Làm hết sức mình trong khả năng cho phép.
Nói ích kỷ một chút, nhặt nhiều bông về thì trong nhà cũng có thể có thêm áo bông rồi.
Cô lại quay về nhặt bốn luống bông, so với việc phải chạm vào nó để nhặt nó lúc đầu thì hiện tại có thể che phủ trong phạm vi một thước giống như bắt sâu bọ, tất nhiên sẽ mệt hơn so với bắt sâu bọ.
Đi đến đầu phía nam vác túi hoa về nhà. Lúc này trời cũng đã tối, cô cũng không đến đội sản xuất nộp bông, ngày mai rồi tính tiếp.
Trương Thúy Hoa để dành cơm cho cô, bà còn nấu một bát canh trứng gà.
Mạc Như để túi hoa dưới đất trong gian nhà chính, rồi để túi vải lên trên giường đất: “Mẹ! Con nhặt được một ít bông.”
Mới đầu, Trương Thúy Hoa không hiểu chuyện gì xảy ra, bà xác nhận một lần với Mạc Như, sau khi hiểu ra thì hết sức giận dữ.
“Mấy thứ vớ vẩn này, khi mùa màng không tốt thì oán trách mấy năm không tốt, không được ăn no, năm nay thu hoạch gì cũng bội thu thì bọn họ lại chà đạp. Thu hoạch nhiều ít không nói làm gì, thu hoạch được cũng phải mang về chứ, bọn họ đây chẳng phải là làm uổng công rồi sao?”
Mạc Như nói: “Không chỉ có thôn chúng ta đâu, phía sau cũng có, sáng ngày mai con đi về phía nam xem có hay không?”
Tất nhiên Trương Thúy Hoa cũng không quản nhiều, bà chỉ nhắc nhở: “Đừng để người khác nhìn thấy, đúng ra nhặt cũng không thể nhặt được, không nói rõ được.”
Dù sao hiện tại Mạc Như cũng phụ trách nhặt bông, nếu để người khác phát hiện trong nhà có bông thì sẽ nghĩ rằng là trộm của đội.
Cho dù là nhặt thì theo chính sách cũng không cho phép nhặt, nhặt được phải nộp cho công xã.
Mạc Như cười: “Mẹ, con biết rồi.”
Trương Thúy Hoa bảo Mạc Như ăn cơm, bà hí hoáy với túi bông mà Mạc Như đã lấy ra: Bên trong có cỏ phải nhặt ra, phơi khô rồi nặn hạt bông ra đến lúc đó ban đêm lặng lẽ bật bông là có thể làm bông lót.”
Áo bông, quần bông, chăn bông đều cần dùng bông lót để làm.
Mạc Như bưng bát canh húp, lại gần nói: “Đợi đến khi bông nở nhiều, có lẽ còn có thể nhặt nữa.”
Trương Thúy Hoa do dự giây lát: “Nếu như nhiều quá thì không nhặt cũng được.”
Mạc Như nói: “Mẹ! Nếu không nhặt thì nó sẽ hư hỏng khi trời mưa xuống mương.”
Trương Thúy Hoa thì thầm Đại tiên chắc chắn sẽ có cách: “Vậy còn tự mà lo liệu”
Mạc Như gật đầu: “Dạ!”
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa mới hừng sáng thì Trương Thúy Hoa và những người khác đã kêu gọi phụ nữ đội một đội hai đi bẻ bắp.
Mạc Như ăn một quả trứng gà và một bát cháo kê đã trữ trong không gian, rồi cô đặt Chu Thất Thất vào trong không gian, sau đó xách cái túi đi về phía nam.
Do không gian, cô nhạy cảm nhận thấy không khí sáng nay tệ hơn ngày hôm qua rất nhiều, cổ họng có chút khó chịu.
Cô quay đầu nhìn về phía bắc và tự hỏi xưởng sắt thép đã bắt đầu luyện sắt với số lượng lớn chưa? Nếu các lò cao đều nung khắp nơi thì có lẽ ngày nào cũng sống trong bụi công nghiệp trong phạm vi bán kính mười dặm. Tất nhiên thôn Chu gia cũng không tránh được, cho dù cách một đoạn đường tám dặm, một cơn gió tây bắc cũng sẽ thổi đến.
Cô lại nhớ đến Chu Minh Dũ, cũng không biết bọn họ thế nào rồi, lần trước cô nhờ Trần Ái Nguyệt tiện đường đi xem sao, kết quả là Trần Ái Nguyệt nói anh đang khai thác quặng nên hoàn toàn không nhìn thấy.
Cô cứ đi dọc theo con đường, đi được một dặm nhặt được một đống, rồi lại nhặt tiếp được mấy đống.
Có lẽ sau khi ném xuống mương vài ngày, phần dưới cũng bắt đầu bị nổi mốc, nhưng rất may là phần trên vẫn ổn.
Cô cũng không lãng phí nó, cô thu tất cả vào rồi chia ra cất giữ.
Trong vô thức, cô đi ra ngoài mấy dặm, nhìn thấy ruộng tập trung bông nên đi đến, quả nhiên thu hoạch không ít.
Sáng nay, cô nhặt được hàng nghìn cân, nhiều hơn cả những gì cô nhặt được ở ngoài đồng.
Thấy mặt trời đã ló dạng, cô lại đi về. Trên đường đi, cô tự hỏi rõ ràng mọi người không có quần áo để mặc, không có áo bông và quần bông, thế mà bông này dù có vứt đi cũng không mang về nhà... Ngay sau đó, cô nghĩ thông rồi, đây là của đoàn thể, mọi người đều cảm thấy không có liên quan đến mình, vứt thì cũng vứt rồi. Nhưng trộm về thì lại không dám, nếu bị người khác tố giác thì sẽ bí gán tội danh rất nghiêm trọng.
Hiện tại là thời kỳ công xã nhân dân, cần phải ăn cơm nồi lớn. Cho dù lương thực hư hỏng ngoài đồng cũng không cho phép các xã viên trộm về nhà.