Chương 433: Làm ầm trạm bông
Cho dù nhân lực không đủ, cũng không nói là không đi làm thì không được giao bông đến, dù sao trạm bông cũng không đủ nhân lực, đội sản xuất càng không đủ nhân lực, đến giao bông cũng chỉ có một vài phụ nữ, số lượng có hạn.
Trước đây, những người đàn ông kéo xe chở đất giao bông đến, toàn là trên ngàn cân, mới sáng sớm đã xếp hàng dài, mãi đến chiều tan ca vẫn chưa mang đến hết, ngày hôm sau vẫn như thế
Hiện tại chỉ có những người phụ nữ này, ước tính còn không bằng một phần tư trước đây, trong một buổi sáng hoặc một buổi chiều là có thể thu xong.
Cứ như thế, những người này cũng không vui vẻ gì, họ luôn cảm thấy để bọn họ ở lại là để giữ cửa chứ không phải thu bông.
Bọn họ nhìn thấy trạm bông văn phòng phụ trách thu bông quả nhiên là có người, cánh cổng đang mở, có thể nhìn thấy một mớ lộn xộn trên mặt bàn, bốn người vừa uống xong rượu đang lảo đảo nói chuyện phiếm.
Đối diện với cánh cửa là một tên mập đang dang rộng hai tay và ngồi trên ghế xỉa răng. Anh ta lim dim đôi mắt bỗng nhiên nhìn thấy một đám phụ nữ xuất hiện, giật mình đứng phắt dậy chửi ầm lên: “Các người là ai? Làm sao vào được đây? Cút đi! Cút đi ngay! ”
Ba người còn lại cũng không ngờ cánh cửa khóa chặt như thế lại có người có thể đi vào, ai nấy cũng giật mình, vội vàng phòng bị nhìn bọn họ.
Trong đó có một người phụ nữ trung niên sắc mặt đỏ au chỉ vào bọn họ hét lớn: “Có phải là kẻ trộm không? Có phải đến trạm bông để trộm bông không? Mau chóng báo công an bắt bọn họ lại.”
Vương Anh Sinh từ bên cạnh đi vào, cười nói: “Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, bọn họ là đại đội Tiên Phong đến làm nhiệm vụ giao bông.”
Tất nhiên cả bốn người đều quen biết Vương Anh Sinh, biết là ông cụ dẫn đến, có lẽ là cá nhân liên quan chăng?
Lưu Hồng mập lùn mặt đỏ au, quát: “Ông Vương, không phải là chúng tôi không nể mặt, đều đang luyện sắt thép cả rồi. Trạm bông chỉ mở vào mùng năm, mười lăm và hai lăm thôi, còn những lúc khác thì không mở.”
Cũng không có ai mở miệng mắng chửi người khác nữa.
Vương Anh Sinh tiếp tục cười: “Người ta từ xa đến, chỉ có mấy phụ nữ cũng không dễ dàng gì, cậu bảo bọn họ khiêng về lại thì mệt biết bao nhiêu.”
“Chúng tôi không đủ nhân lực không thu được, hay là vài hôm nữa các người hẵng đến.” Lưu Hồng xua tay.
Liễu Tú Nga nói: “Khoảng sáu trăm cân, chúng tôi khiêng đi bảy tám dặm đường, khiêng không nổi nữa.”
“Tôi mặc kệ các người mấy dặm đường, đây đều là chính sách, không thu là không thu. Đừng có nhiều lời, mau đi đi.” Người phụ nữ trung niên đang the thé mắng nhiếc kia tên là Kinh Mỹ Lệ. Công nhân viên đều được điều đi luyện sắt thép cả rồi. Đợi đến mùng năm, mười lăm, hai lăm rồi quay lại, tất nhiên phải đợi bọn họ quay lại mới mở cửa thu bông.
Thấy cô ta không có tố chất như thế, Mạc Như cười khẩy: “Được rồi, các người không thu đúng không?”
Cô nhìn thấy một con dấu trên bàn, cô cầm sổ bông trong tay Liễu Tú Nga chạy như bay đến đóng dấu.
“Cô làm gì thế?” Hai người vẫn luôn không nói gì chợt thay đổi sắc mặt. Bọn họ có một người là kế toán tạm thời, người còn lại là nhân viên bình xét cấp bậc, con dấu này không thể tùy tiện đóng được.
Mạc Như cười nói: “Chứng minh chúng tôi có đến nộp nhiệm vụ, là các người không thu và đuổi chúng tôi về. Sau này chúng tôi không đến nữa, các người không thu đủ nhiệm vụ thì đừng trách chúng tôi không nộp đấy.”
Đúng lúc mọi người cũng không hài lòng nộp nhiệm vụ, giữ lại đến thành phố bán tốt biết mấy, tiền nhiều gấp mấy lần.
Ban đầu bởi vì có vài phụ nữ chưa trải sự đời, nhút nhát, không dám nói lời nào giờ cũng đã bắt đầu mồm năm miệng mười: “Đúng thế! Chẳng trách có rất nhiều người đổ bông ra đường, chắc chắc là người ta mang đến các người không thu rồi dồn ép người ta phải vứt đi. Chúng tôi khó khăn lắm mới khiêng đến đây, các người không thu mà lại bắt chúng tôi khiêng về thì chẳng phải vứt trên đường hay sao? Đều là lỗi của các người, trời đánh gây hại cho lương thực.”
Mẹ nó, chúng tôi không có áo mặc, không có chăn đắp, các người thì hay rồi, ăn cho trắng mập mạp, uống rượu ngon, lại không đi làm.
Lưu Hồng và Kinh Mỹ Lệ lớn giọng quát mắng bọn họ: “Nói linh tinh gì thế? Ai vứt bông? Lập tức báo dân binh bắt lại để chỉ trích.”
Mạc Như lạnh lùng nói: “Được rồi, các người đứng có lôi kéo chúng tôi nữa, ai cũng làm ra vẻ cả. Chúng tôi là những người vợ nông thôn không có văn hóa cũng chưa từng trải sự đời, nghe không hiểu chính sách gì của các người. Chúng tôi chỉ biết chúng tôi giao bông cho Mao chủ tịch và Đảng, không phải nộp cho những viên chức nhỏ bé như các người. Các người nhận lương không làm việc chính là có lỗi với niềm tin mà Mao chủ tịch và Đảng dành cho các người. Gác lại đội chúng tôi gọi là lãn công, không lấy được điểm công tác và chết đói.