Chương 442: Tặng quà!(2)
Trần Ái Nguyệt không quan tâm có chiết ra được nước sắt không, dù gì cô ta cũng không hiểu, “Vậy chờ lúc chiết ra được thì về nhà được?”
Cán bộ Lưu cười cười, “Tôi nói chủ nhiệm Trần, nói như vậy đi, chưa chiết ra được, bộ chỉ huy gấp đến ngủ không yên, chiết ra được thì lãnh đạo kích động để ngủ không yên, phải xây thêm nhiều lò cao rèn thêm sắt.”
Trần Ái Nguyệt lẩm bẩm nói, như vậy là làm thế nào cũng không về nhà được, vậy nông sản trong ruộng phải làm sao?
Cũng đâu phải tất cả phụ nữ đều lợi hại như đội hai đâu, đội một cũng không chịu nổi rồi, tốc độ càng ngày càng chậm, càng đừng nói đến đội ba đội bốn.
Thấy không nghe ngóng được gì, Trần Ái Nguyệt chỉ đành tự mình đi tìm Chu Minh Dũ xem có thể truyền chút lời nào không.
Thực ra cũng không có gì để chuyển, nhưng mà để nịnh nọt Mạc Như, cô ta vẫn phải đi một chuyến.
Trần Ái Nguyệt vòng qua vài hàng lò cao nhỏ, cuối cùng cô ta cũng gặp được đại đội tiên phong, nhìn thấy chồng của Ngô Mỹ Anh bèn chặn anh ta lại hỏi: “Đội trưởng Chu và Chu Minh Dũ bọn họ đang ở đâu?”
Chu Minh Lai chỉ chỉ phía sau, nở nụ cười: “Đương nhiên là đang đào mỏ rồi, đào không biết ngày đêm… ồ, không đúng, tôi hồ đồ rồi!” Anh ta gãi gãi đầu, “Bây giờ bọn họ không đào mỏ, xây lò cao rèn sắt rồi, thấy chưa, các lò cao to cao nhất kia, có thể rèn gang ra được!”
Trần Ái Nguyệt thấy anh đang cười ngốc nghếch, dáng vẻ mệt mỏi vô cùng, hỏi rằng: “Bao lâu rồi các người không đi ngủ?”
Chu Minh Lai chớp chớp mắt, “Hai ngày rồi nhỉ, tôi không mệt, không mệt chút nào, còn tỉnh táo lắm, còn có thể làm thêm hai ngày đến khi đúc ra được nước sắt đỏ!”
Vừa nói lại vừa cầm một cái búa nhỏ ting ting tang tang đi gõ khoáng thạch.
Lại hỏi thêm vài người, cô ta tìm thấy Chu Minh Dũ ở bên cạnh một cái lò đất cao rất cao. Anh ấy cùng với mấy người Chu Thành Nhân, Chu Thành Chí, ngoài ra còn có thêm vài thanh niên, còn có người ngoài thôn mà Trần Ái Nguyệt không quen biết.
Người nào người nấy đeo băng tay màu đỏ, còn có người thì đeo màu vàng, còn có người mang màu trắng, màu xám.
Trần Ái Nguyệt biết rằng đây là cuộc vận động cắm cờ đỏ rút cờ trắng, những tư tưởng phản động, chủ nghĩa tư bản chính là cờ trắng, phe chính giữa là màu xám, cụ thể thì cô ta cũng biết rõ, nói chung biết được cắm cờ đỏ rút cờ trắng là đúng rồi.
Thấy Trần Ái Nguyệt bước đến, Chu Minh Dũ bèn biết là Mạc Như đưa thư.
Trần Ái Nguyệt: “Đồng chí Minh Dũ, mọi người sao rồi?”
Chu Minh Dũ chỉ chỉ cái lò đất cao kia, “Đang rèn sắt, không được rời khỏi bước nào, chủ nhiệm Trần Mạc Như và mọi người ở nhà vẫn tốt chứ?”
Trần Ái Nguyệt cười nói: “Tốt lắm, lương thực và bông gòn mấy năm bội thu, dù là ăn cơm hay quần áo, năm sau cũng không phải lo lắng nữa.”
Chu Minh Dũ lại hỏi: “Thu hoạch mùa thu ở nhà sao rồi?”
Trần Ái Nguyệt gật gật đầu: “Tốt lắm, đồng chí Mạc Như có vẽ một bức tranh thiết nương tử thu hoạch mùa thu, tiếc rằng cậu không nhìn thấy, đẹp lắm, tôi nộp cho bộ chỉ huy tặng quà rồi.”
Nói được hai câu, cô ta nói: “Đồng chí Mạc Như kêu tôi đến hỏi mọi người rằm tháng 8 có về ăn tết không, tôi đi hỏi rồi, không có chuyện tốt đó, cậu có lời gì muốn nói với cô ấy không?”
Chu Minh Dũ: Có chứ, nhiều lắm, tiếc rằng cũng không thể để bà truyền lời đúng không.
Anh ấy nói: “Cảm ơn chủ nhiệm, phiền chị mang một món đồ về giúp em.”
Anh ấy quay người lại chạy về phía doanh trại của đội mình, bưng một cái lon về, đây là một cái lon có miệng nhỏ bụng to, màu đỏ đậm, trên đó có một trái tim đỏ, ở dưới có bàn tay đỡ lên, sau đó ở trên một vầng mặt trời đỏ.
“Đây là một trái tim đỏ như mặt trời, mặt trời đỏ, mà đỏ nhất chính là chúng ta!” Trần Ái Nguyệt đọc hiểu nói.
Chu Minh Dũ cười cười nói, “Đúng vậy.”
Trần Ái Nguyệt nói: “Như vậy vừa hay tặng quà cho rèn luyện gang sắt chúng ta.” Cô ta không hề cảm thấy lúc rèn luyện gang sắt nung một thứ như vậy là không làm việc chính, ngược lại cảm thấy rất tốt, vừa hay có thể tặng quà.
Chu Minh Dũ nói: “Cái này nung hư rồi, muốn tặng quà thì phải làm cái đẹp hơn.”
Lúc bọn họ xếp lò cao, bọn họ mệt lã người, đều ngủ hết trên công trường, tuy rằng anh ấy mệt nhưng lại không ngủ được, bèn bưng một đống đất nặn.
Vậy mà nặng được một thứ như vậy ra, lò cao xếp xong thử lửa, anh ấy bèn bỏ nó vào nung luôn.
Không ngờ không nung hư, lại còn nung ra một lớp sáng bóng của kim loại, chắc là cũng bởi vì trong đó có khoáng thạch đỏ nhỉ.
Vừa hay mang về cho Mạc Như làm bình hoa.
Đương nhiên, không thể nói như vậy được, nói như vậy chính là tư tưởng giai cấp tư sản, là sẽ bị rút cờ trắng, anh ấy nói: “Người trong nhà cũng không có cơ hội đến mở mang tầm mắt với nhà máy gang sắt chúng ta, mang cái này về cho bọn họ cảm nhận một chút.”