Chương 457: Ăn cho đã
Đan Điệp Cẩm bật chế độ chửi lộn của cô ta lên: “Ba mẹ cô nuôi cô, đâu có nuôi chúng tôi? Dựa vào cái gì ba mẹ cô thì phải đến ăn thịt heo của thôn chúng tôi! Cô thương ba mẹ cô như vậy, sao không tự cắt thịt đùi mình nấu cho ba mẹ cô ăn?!”
Triệu Phối Lan không ngờ Đan Điệp Cầm lại ác độc như vậy, khóc òa lên, “Các người không màng đạo lý, ức hiếp người, cho dù chia thịt ăn, nhà chúng tôi cũng được chia một thau.”
Chu Thành Chí hét lên một tiếng, “Đóng nồi lại, chờ tính điểm công tác rồi ăn!”
Trời mẹ nó!
Kế toán Chu Minh Duyệt nói: “Tính cả năm cũng không đúng, chúng ta sẽ rút của ngày hôm nay tính.”
Điểm công tác hôm nay tính hôm nay ăn thịt, không có vấn đề.
Triệu Phối Lan ngay lập tức không đồng ý, “Hôm nay không được, hôm nay tôi xin nghỉ rồi.”
Đan Điệp Cầm cười nói: “Tại sao cô xin nghỉ?”
Triệu Phối Lan nói: “Cương Nam nhà chúng tôi bệnh rồi.”
Ngô Mỹ Anh: “Cô ôm con trai cô về nhà ngoại khám bệnh à? Họ hàng nhà ngoại đến hết thì hết bệnh đúng không. Cũng được đó.”
Đáng lẽ Chu Thành Chí muốn khích lệ người trong đội, vậy nên giết heo mọi người chia trước sau cùng ăn, bữa cơm đoàn viên trung thu tối qua chính là cả đội cùng ăn.
Ban đầu nghĩ là mười bảy người đàn ông sắp về nhà máy gang sắt, mấy ngày này ăn cơm như vậy, mọi người cũng náo nhiệt một chút, hâm nóng tình cảm.
Ai ngờ lại có người khác thường!
Nhiều người chính là đồ đê tiện, thuộc kiểu rách việc, một ngày không chửi vài câu, thì cô ta sẽ khó chịu!
Vương Lộ mang sổ điểm công tác hôm nay qua, bây giờ anh ta cảm thấy ban đầu đội trưởng nhất quyết đòi tiêu tiền mua sổ và bút cho anh ta ghi sổ là sáng suốt đến mức nào!
Rất nhiều thôn ghi điểm công tác đều tùy tiện vẽ trên tường trên đất một gạch, chưa được bao lâu thì quên mất rồi, thường bị lẫn lộn sổ sách.
Anh ta thì không!
Người nào nhà nào đều rõ ràng, đến khoảng thời gian anh ta không ở nhà cũng được ghi nhớ rõ ràng.
Mấy người Dương Tú Nga, Trần Tú Phương, Mạc Như đều có thể ghi lại giúp anh ta.
Hôm nay Mạc Như đưa Trần Tú Phương và Đan Điệp Cầm đi nhặt bông gòn, một mình Mạc Như nhặt được một trăm hai mươi cân, Trần Tú Phương nhặt được bốn mươi cân, Đan Điệp Cầm nhặt được bốn mươi ba cân.
Một mình Mạc Như đã lấy sáu mươi điểm công tác, lại cao nhất trong đội.
Tính thêm người khác, cộng lại đương nhiên vẫn là nhà Chu Thành Nhân có điểm công tác cao nhất… như vậy tính đến cuối cùng, nhà Triệu Phối Lan, Vương Liên Hoa thấp nhất.
Đến Trần Tú Phương vì theo Mạc Như nhặt bông gòn, cho dù chỉ có một mình nhặt bông gòn kiếm điểm công tác, cũng cao hơn hai nhà này.
Triệu Phối Lan không vui rồi, “Tôi không đi nhặt bông gòn, tôi mà nhặt bông gòn điểm công tác cũng không thấp.”
Chu Thành Chí nói: “Vậy thì ngày mai cô nhặt bông gòn, mỗi ngày nhặt ít nhất bốn mươi cân.”
Nhặt bông gòn cũng không dễ nhặt như vậy đâu, đâu phải bông gòn diện rộng ở Tân Cương, lúc này bông gòn nhỏ rất nhiều, phải bóc từng cái ra, nếu có một cái bông to thì có tận mấy cái bông nhỏ ở cạnh, vậy nên nhặt bông gòn không chỉ mệt, còn đau tay.
Triệu phối Lan cảm thấy mình sinh con trai có công, không cần đi nhặt bông gòn.
Hai người Chu Minh Duyệt và Vương Lộ cảm giác từ trước đến giờ lần đầu tiên tính toán nhanh như vậy!
Chia rau thịt theo điểm công tác.
Mẹ chồng của Triệu Phối Lan không dám nói gì, bà ta sợ Chu Thành Chí lắm, mẹ của Triệu Phối Lan không biết lợi hại: “Cũng phải chia theo đầu người, chúng tôi có nhiều người như vậy mà.”
Người của đội hai nổi giận, “Không phải người của đội chúng tôi đứng qua một bên, đừng chướng chỗ, chúng tôi họp tính điểm công tác người ngoài đội như bà đến làm gì?”
“Đứng chỗ khác đi!”
Chia thịt và rau theo điểm công tác, cả nhà Triệu Phối Lan chia được một chén.
Nhà Chu Minh Dũ lấy một cái thau sứ ra, đựng được cả thau to!
Những gia đình khác ít nhiều gì cũng chia rồi.
Người chia được nhiều, vui mừng lắm, mau bưng về nhà ăn.
Người chia được ít, giận lây qua Triệu Phối Lan, đáng lẽ có thể ăn theo mọi người, các người thì được lắm, cứ phải kiếm chuyện, “Như vậy được rồi, đúng là không thích nhìn mọi người có cuộc sống tốt! Cô cũng lấy chồng rồi còn có thể đưa ba cô mẹ cô anh em cô đi theo cả đời à!”
“Cô ngu một mình thì thôi sao phải liên lụy chúng tôi chứ? Chúng tôi đâu có kêu họ hàng đến!”
Triệu Phối Lan còn đứng đó nói phải chia theo đầu người, chia lương thực thì chia như vậy.
Chu Thành Chí không thèm quan tâm cô ta, mọi người về nhà ăn cơm, người chia được nhiều thì chia một chút cho họ hàng nhà mình, chia đều cho người được chia ít.
Thực ra người ít, nhưng cũng không kêu người ngoài thôn, con dư nhiều thì chia thêm mỗi người một vá, như vậy cũng ăn được không ít.