Chương 461: Xuất hàng
Phụ nữ mà động tác nhanh, tay trái tay phải hợp tác, lúc chà khoai lang tay di chuyển lên xuống chỉ nhìn thấy bóng, sau đó tiếng xạch xạch vang lên, rất nhanh một cái khoai lang đã chà xong, tay còn lại tiếp tục đưa lên, chưa được một chút, một đống khoai lang đã bào hết, khoai lang khô trong rổ cũng đầy rồi, xách khoai lang đã bào xong xả lên đất phơi khô.
Những đứa trẻ vội bày từng miếng ra, nhân lúa mùa thu gió mát mau phơi khô.
Mùa thu gió lớn khô ráo, khoai lang mấy ngày là phơi khô rồi, sau đó nhặt lên mang về dùng thân cao lương cột lại.
Nếu gặp lúc trời mưa bị mưa dầm, khoai lang khô sẽ bị mốc vậy nên mùa thu cũng phải chú ý mây trời. Nếu như trời mưa, cho dù là nửa đêm, cả thôn già trẻ cũng phải mau vào ruộng thu hoạch khoai lang khô.
…
Mạc Như nhân lúc mọi người không nhìn thấy, thử tính năng mới của không gian trong ruộng - thu hoạch khoai lang!
Bóc vỏ ngô không được, nhưng mà thu hoạch khoai lang không có áp lực, cô ấy tay nắm lấy dây leo, dùng ý niệm là có thể thu hoạch một đống khoai lang vào trong không gian, hơn nữa sạch sẽ không có bùn đất gì.
Khoai lang năm nay đặc biệt bự, đặc biệt nhiều, một cây là một đống khoai lang.
Đúng là tuyệt thật!
Sau khi nhận thấy bản thân có thể thu hoạch khoai lang, ban đêm Mạc Như ra đồng thu hoạch khoai lang.
Đi mấy bước chất đống lên, làm như thế thì chẳng mấy chốc sẽ thu hoạch được rất nhiều khoai lang.
Thu hoạch khoai lang nhẹ nhàng hơn nhặt bông, nhưng bởi vì dây leo khoai lang nối liền khoai lang, không được coi là thu hoạch trong không khí, hơn nữa vùi lấp dưới đất cũng không quá nặng, thu hoạch không tốn chút sức lực nào, cũng không cần nghĩ ngợi gì.
Cô khom lưng lấy tay chạm vào, chẳng mấy chốc đã có thể thu hoạch xong một luống khoai lang, còn cách vài bước chất một đống, đợi đến ban ngày những người phụ nữ sẽ lau chùi khoai lang.
Cô không thu hoạch quá nhiều để tránh người khác nghi ngờ.
Và như thế, khi lần đầu tiên nhìn thấy ruộng khoai lang, Ngô Mỹ Anh và những người khác xì xầm: “Khoai lang đào lúc nào thế?”
Trương Thúy Hoa nói: “Đêm qua đào đấy, trời tối không nhìn rõ nên không lau.”
Ngô Mỹ Anh nghĩ lại hình như là vậy, trời tối Trương Thúy Hoa nói không cần lau khoai lang nữa, đào khoai lang dưới ánh trăng, đào xong ngày hôm sau đến nhặt.
Ngô Mỹ Anh cười nói: “Xem trí nhớ của tôi, đêm qua tôi còn đào một ruộng, đào hư mấy củ, hôm nay nhặt về luộc ăn.”
Quả nhiên là ban đêm làm việc không mệt.
Có Mạc Như giúp đỡ thu hoạch khoai lang, những người phụ nữ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như là bẻ bắp, lúc bẻ bắp không mệt nhưng gánh về nhà lại mệt. Thu hoạch khoai lang cũng như lau khoai lang không thấy mệt, đào khoai lang gánh về nhà mới mệt.
Có rất nhiều người ngầm hiểu rằng khi san lấp phần mộ, phần mộ tổ tiên không bị động vào thực sự là có lợi, chắc chắc là tổ tiên đã hiển linh giúp đỡ.
Thậm chí còn có những bà cụ ban đêm lén lút đến phần mộ tổ tiên phía tây để đốt giấy thờ cúng, không có thứ gì tốt thì thờ mấy củ khoai lang và bắp to bự.
Dù sao những người nông dân lớn tuổi trên đồng ruộng có thứ gì ăn thứ đó, việc thờ cúng tổ tiên cũng không ngoại lệ.
Trương Thúy Hoa biết được châm chọc mấy bà cụ kia: “Hiện tại quản lý rất nghiêm khắc, muốn thờ cúng phải có tâm mới được, đừng tùy tiện đốt giấy để tránh chủ nhiệm trị an khó xử.”
Chu Thành Minh là chủ nhiệm trị an, trước giờ không quản lý kiểu gà bay chó chạy như Trương Đức Phát, ngược lại anh ta càng chú trọng trị an hơn. Anh ta không lo chuyện bao đồng, tất nhiên mọi người cũng cần suy xét lập trường của anh ta.
Các bà cụ đều cười nói: “Biết rồi, biết rồi, sau này không đi nữa.”
...
Mạc Như vừa thu hoạch khoai lang vừa nhặt bông, vài ngày sau đón lấy một làn sóng bông nở thành hoa, chỉ trong một đêm cả sườn dốc trắng như tuyết.
Vốn dĩ một ngày cô nhặt bông ba lần, hiện tại dứt khoát đổi thành năm lần. Lúc chín giờ, buổi trưa, ba giờ, sau bữa tối và trước khi đi ngủ.
Mỗi lần cô cảm thấy lao động trí óc quá tải nhưng vẫn có thể kiên trì tiếp được, tập mãi thành thói quen, trong vô thức năng lực kiểm soát không gian của cô lại tăng thêm một bậc.
Khi có thời gian, cô vẫn phải rong ruổi khắp đông tây nam bắc để nhặt bông, thỉnh thoảng nhìn thấy bông nở đầy cả sườn dốc cũng không có ai nhặt, cuối cùng đều bị gió thổi đầy dưới đất, cô cũng nhặt coi như không ai cần.
Và như thế, ngày nào cô cũng bận rộn không có thời gian ngủ, bông cũng càng nhặt càng nhiều, cuối cùng chất thành núi bông rồi.
Không chỉ chất đầu gác lửng, trong không gian cũng sắp đầy ắp rồi.
...
Máy cán hoa trong nhà cũng không được nhàn rỗi, lúc nào cũng có người đến cán bông, cho đến khi người trong thôn cán xong bông đã được phân chia.
Sau đó cần phải bật bông.