Chương 477: Động tay chân
Anh ta kêu cô nghĩ cách lấy ít lương thực, tốt nhất là mì sợi nhỏ.
Người trong thành phố muốn mua lương thực đều là mua có thể làm ăn luôn, nếu không bọn họ không có công cụ gia công, mà đồ gia công rồi thì đắt hơn nhiều so với đồ chưa gia công, nếu là mì đã cắt sẵn thì sẽ đắt hơn bột mì, tất nhiên là đắt hơn nhiều so với lúa mạch.
Anh ta còn kiếm được một ít hộp diêm lẻ, hộp diêm hư thuốc cùng với kẹp tóc của đàn bà v.v…
Mạc Như vui mừng nói: “Đây đúng là tặng than trong ngày dộng.”
Bây giờ đều là tóc ngắn ngang vai, làm việc bất tiện lắm, muốn cột tóc lên cho gọn mà cột không được, chỉ có thể dùng kẹp tóc.
Ở dưới quê không có kẹp tóc gì bán, hơn nữa hợp tác xã mua bán mười ngày nửa tháng mới mở một lần, còn các phụ nữ đều bận thu hoạch mùa thu hoàn toàn không có thời gian đi hợp tác xã mua bán.
Bọn họ mang những thứ này vè, có thể giải quyết được vấn đề không nhỏ.
Còn có một thước vải trắng, đây là vải bông rẻ tiền nhất, Mạc Như cố tình xin, tấm chăn bông của cô và Chu Minh Dũ đã rách đến mức không ra gì nữa rồi, cần phải may một tấm mới.
Ngoại trừ việc này, còn có một tấm thủy tinh!
Tấm thủy tinh này được một thước, cô có thể đặt ở dưới cửa sổ, chờ để dành thêm vài đồng là có thể làm được hai cái cửa sổ thủy tinh!
Trương Cấu thấy Mạc Như mua vải bông rất ngưỡng mộ, nhưng mà cảm thấy thủy tinh không có tác dụng gì lắm, chỉ có mỗi một miếng đó có thể làm gì chứ?
Không phải là lãng phí tiền sao?
Chị ta nói: “Sỏa Ni, có thể kêu anh ta phụ kiếm thêm các bình sưởi ấm không?”
Giống như bình sưởi ấm trong nhà mẹ chồng vậy, dùng được bình sưởi ấm trong thôn là việc có thể diện gấp đôi!
Mạc Như nói: “Chúng ta muốn gì thì ghi lại nói với anh ấy, để anh ấy làm từ từ, không phải ngay lập tức là làm ngay được đâu, cũng là có gì thì làm nấy.”
Trương Cấu bèn nói vài món, bình giữ nhiệt, giày bông các kiểu.
Mạc Như nhìn chị ta một cái, “Chị dâu à, giày bông không dễ mua đâu.”
Giày bông không chỉ cần phiếu vải còn cần phiếu bông gòn, hơn nữa giá cả rất đắt, một đôi giày bông phải năm sáu đồng.
Người dưới quê có điều kiện đều là tự mình làm đế giày vải bồi thay giày bông, không có điều kiện thì mua vớ cỏ bồ để mang.
Trừ phi là những cán bộ, về cơ bản không ai mua giày bông mang cả.
Trương Cấu hơi ngượng ngùng, cười nói, “Không sao, thì cứ kêu Khưu Lôi mua giúp đi, có thì lấy, không có thì thôi.”
Mạc Như gật gật đầu, “Vậy được, nhưng mà một đôi giày bông cộng phiếu bông gòn phiếu vải và tiền, không chừng bảy tám đồng một đôi đó.”
Trương Cấu hết hồn trời ơi một tiếng, “Đắt như vậy sao?”
Mạc Như: “Khoảng đó.”
Trương Cấu nghĩ lại, “Vậy thôi đi, chúng ta có bông gòn, mình tự làm lời hơn.”
Mạc Như bèn lấy giấy bút ghi lại đồ mà mọi người đặc biệt cần.
Cô ấy còn phải lấy thêm nhiều giấy vệ sinh nữa, bởi vì xưởng làm giấy của mình đình công rồi.
Ngoài ra còn phải lấy cho Vương Nguyệt Nga vài loại thuốc, Khưu Lôi này có thể nhờ Phó Tần giúp đỡ, cô ấy còn mang cho Phó Tần hai cân sợi bông làm quà, kêu Khưu Lôi giao thẳng sợi bông cho Phó Tần. Thực ra đáng lẽ cô ấy có thể cho nhiều hơn, nhưng mà dù gì còn Trương Cấu, cô ấy cũng không muốn Trương Cấu biết được quá nhiều.
Cô xem như đây là mình và Trương Cấu lén lút nhặt trên đường.
Mạc Như còn tặng cho bác gái Lý nửa cân sợi bông, đảm bảo sau này còn thì sẽ cho bà ấy thêm, làm bác gái Lý vui mừng cười không khép miệng được kêu cô ấy đừng tốn tiền.
Mạc Như cười nói: “Bác gái à, lén lén thay áo bông của bác đi, mùa đông lạnh lắm.”
Cô ấy nhìn ra được áo bông mà bác gái Lý đang khoác đã rất cũ rồi, bông gòn bị lật ra từ chỗ rách cũng vón cục hết rồi không ấm nữa.
Bác gái Lý cười tủm tỉm, “Cô là người có lòng tốt, bà già này cảm ơn cô, không cần lo lắng bà già này, bà không lạnh đâu, không cần mặc tốt quá.”
Bà ta lật áo bông cũ của mình ra cho Mạc Như xem bên trong, “Con xem thử.”
Mạc Như cười lên, bác gái Lý này cũng thật là tích lũy được trí tuệ hiếm có từ cuộc sống này, lỗ rách áo bông kia của bà nhìn là bông gòn vón cục, thực ra bên trong là bông gòn tốt, chắc là sợ mặc áo tốt bị người khác nghi ngờ cố tình làm ra vẻ như vậy.
Nghĩ lại cũng phải, có người đàn ông tâm cơ như Khưu Lôi trông nom, nhà họ Lý cũng không đến mức chịu đói chịu lạnh.
Bọn họ lấy đồ đặt trong rổ dùng khăn đậy lại, nhân lúc trời chưa sáng chào tạm biệt bác gái Lý rồi quay về nhà.
Mạc Như nhìn phía đông một cái, sao khải minh bộc phát ánh sáng cuối cùng cùng ở phía đông, ánh mặt trời ban sơ bắt đầu hiện, phía đông mây sương ngất trời, bầu trời xanh lam như bảng pha màu bị thoa một vệt đỏ cam vàng lục lam chàm tím.