Chương 479: Động tay chân(3)
Sở quản lý lương thực cũng vậy, mỗi ngày đều có người về quê thu lương thực chung, ngô là quan trọng nhất, thêm các lương thô như cao lương.
Mấy ngày trước sở quản lý lương thực có đại đội tiên phong qua thu một tốp ngô rồi, đội hai và đội một đã nộp một tốp lượng thực chung, đội ba đội bốn thu về được một ít nhưng mà còn chưa lột vỏ tách hạt đương nhiên không thể nộp được, chỉ có thể chờ vài hôm nữa.
…
Lúc Mạc Như và Trương Cấu về đến nhà vừa ngay giờ cơm, bọn họ phát hiện trước cửa nhà đại đội có dừng hai chiếc xe đạp.
Trương Cấu kéo kéo Mạc Như: “Mấy người Hinh Mỹ Lệ lại đến rồi.”
Thực ra bọn họ đã đến hai lần rồi, chỉ là việc hai ngày trước.
Lần đầu tiên bọn họ chỉ mang những cái đã phơi khô về đánh giá đóng gói cân nặng, nói là gọi đội trưởng đội sản xuất cuối năm đến trạm bông gòn tính tiền.
Nhưng mà Trương Thúy Hoa không đồng ý.
“Tôi nói vị đồng chí này, mua một bịch bông gòn thì phải tính tiền một bịch bông gòn. Chúng tôi là phụ nữ nông thôn vừa không biết chữ vừa không biết tính tiền, lần nào lần nấy ghi nợ chúng tôi, làm sao mà chúng tôi nhớ chứ. Chờ đội trưởng về thì đều là nợ rối chúng tôi tính không hiểu, vậy thì không phải phụ nữ chúng tôi phải đi nhảy giếng sao? Anh tính rõ ràng cho tôi đi, chờ lúc kéo bông gòn đến thì mang tiền, nếu không chúng tôi không đồng ý đâu.”
Trương Thúy Hoa dẫn đầu, các phụ nữ khác cũng nói nháo nhào lên, mấy người Vương Hội Sơn không chống cự được.
Hinh Mỹ Lệ giận dữ: “Các người định làm gì đó? Ngăn cản công tác của trạm bông gòn à?”
Ngô Mỹ Anh cười nói: “Sao có thể chứ, xa như vậy chúng tôi cũng mang bông gòn cho các anh chị, tích cực biết bao nhiêu, sao có thể ngăn cản các anh chị làm việc được. Tôi thấy lần này các anh chị cũng không uống say, đương nhiên là không nói lời say rồi.”
Cô ta vừa nói vậy mấy người Trương Cấu cũng lấy lần đó uống rượu không làm việc ra nói, làm Vương Hội Sơn ngượng chín mặt, Hinh Mỹ Lệ một miệng khó địch lời dân chúng, bị nói đến không phản bác được, chỉ có thể hét lên: “Đàn bà đội hai đại đội tiên phong mấy người, đúng thật là một đám đàn bà đanh đá, người này khó chịu hơn người kia!”
“Tôi nói vị đồng chí này, sao chị nói lời khó nghe vậy, chúng tôi ở nhà thu hoạch nông sản, nhặt bông gòn, chuẩn bị cho các anh chị sạch sẽ gọn gàng, sao lại thành đàn bà đanh đá rồi? Không lẽ đàn bà của trạm bông gòn các người cũng khó chịu như chị? Hèn gì người ta nói cán bộ nữ như chị còn chảnh hơn bí thư công xã!”
Hinh Mỹ Lệ đáng lẽ còn muốn lấy chút khí thế ra dạy dỗ đám đàn bà không biết trời cao đất dày không có kiến thức này, vậy mà bị nói đến run hết cả người, hét lớn lên: “Đúng là một đám đàn bà đanh đá không có văn hóa không có kiến thức, bà mẹ nó, tôi không đến đại đội các người thu bông gòn nữa, các người cứ chờ nát ở trong ruộng đi!”
“Vậy chúng tôi càng đỡ việc hơn, người thôn khác đều không nhặt hết bông gòn để nát trong ruộng, chúng tôi mệt sống mệt chết nhặt về còn bị chị chê, chúng tôi cũng để nát trong ruộng thôi!”
Đương nhiên, có nhiều người thề thốt chính là để tự vả mặt mình, ngày thứ hai Hinh Mỹ Lệ lại đến rồi, đương nhiên cũng lại mở ra một lượt chửi nhau mới, giận dỗi kiểm nghiệm làm khó chửi nhau, cuối cùng giận đến phát điên thề: “Đến thôn các người nữa thì tôi là đồ ngốc!”
Sau đó tiếp tục tự vả mặt mình….
Dù gì trạm bông gòn cũng không thể không thu bông gòn, mỗi trạm bông gòn đều có nhiệm vụ.
Bây giờ nhiệm vụ rèn gang sắt quan trọng, mùa đông đến rồi lượng nhu cầu bông gòn tăng cao, không chỉ là nhà máy gang sắt, đến tiệm bách hóa trong thành phố cũng hối hàng gấp, bọn họ buộc phải nhanh tay lên, mà bông gòn của thôn họ Chu là tốt nhất, nhiều nhất, một thôn đỡ được mấy thôn, bọn họ không thể không đến.
Bây giờ thu bông gòn xong vận chuyển thẳng đến xưởng cán bông của trạm bông gòn, sau khi cán xong nhanh chóng chuyển đi theo lô.
Một phần cung cấp cho huyện, một phần vận chuyển đến thành phố, còn phải vận chuyển đến xưởng may.
Đáng lẽ là người ta đến kéo, bây giờ rèn gang sắt hết rồi không đủ người, chỉ có thể để bọn họ đưa đi.
Nhưng bọn họ cũng không đủ người mà, vậy nên cũng than thở quá trời, tính khí của Hinh Mỹ Lệ càng tệ hơn, đến là cãi nhau với đàn bà trong thôn, cãi nhau chắc chắn sẽ thề là không đến nữa, sau đó lần sau tiếp tục….
Như vậy thì lại cũng giải quyết được vấn đề các phụ nữ vứt bông gòn, bây giờ nhặt về nhà phơi khô là được, không cần tự đưa đến trạm bông gòn, cũng không cần xem nét mặt của người trạm bông gòn, các phụ nữ tâm trạng nhẹ nhàng không tệ như thế, việc vứt bông gòn cũng ít hơn rất nhiều.