Chương 483: Trả thù(2)
Mạc Như vừa cho con gái bú vừa trò chuyện: “Con gái! Chúng ta phải khâu cho ba cái túi ngủ, giống như cái của con vậy.”
Hai hôm trước, cô nhận được túi bông cũ từ trạm bông, tiếc là không phải đựng hai trăm cân mà chỉ có thể đựng tám chín mười cân, làm chăn cũng không đủ, cô lại không nỡ cắt vụn nên cũng vô ích.
Đúng lúc có thể làm một cái túi ngủ cho Chu Minh Dũ, sau này anh có đi lao động hay làm gì cần ngủ bên ngoài cũng có chăn đắp.
Chu Thất Thất cũng không biết nghe có hiểu không, cô bé bú sữa không ngừng ô ô hai tiếng, rồi vùi đầu bú tiếp.
Mạc Như nói tiếp với cô bé: “Con gái! Con nói có phải chúng ta nên làm cái khung cửi để dệt vải?”
Đợi chờ Khâu Lỗi mua vải không phải chuyện dễ dàng gì, thỉnh thoảng mới có hàng. Phiếu mua vải phát cho dân thành thị tùy theo số lượng, cán bộ giữ lại cũng không quá nhiều, đều là do những nơi khác trợ giúp.
Mật ít ruồi nhiều, có rất nhiều người có được sau này cũng muốn dùng riêng, cho dù bản thân có lời cũng sẽ bị đồng nghiệp hay hàng xóm mượn hoặc bán đi, căn bản sẽ không bán cho chợ đen.
Vậy nên Khâu Lỗi có thể mua được cho cô một tấm vải trắng lớn đã là chuyện vui mừng rồi.
Nếu không phải có được túi bông, cô cũng không có vải khâu túi ngủ cho Chu Minh Dũ.
Dù sao cô cũng có rất nhiều bông, sau khi bật bông xong có thể kéo sợi dệt vải, còn có thể tự nhuộm màu, làm chăn và quần như thế cũng được.
Nhà nông ngoài việc ăn thì là mặc, hiện tại không lo cái ăn, nhưng vải vóc cũng không dư dả gì.
Bú sữa xong, Chu Thất Thất nằm trong chiếc chăn lớn, nhấp nháy đôi mắt to tròn đen láy nghe Mạc Như khát khao về tương lai, làm thứ này thứ kia, nghe vui thì cô bé cười khanh khách.
Mạc Như thấy con gái trắng nõn nà đáng yêu dễ thương, nhất thời hứng thứ làm ảo thuật cho cô bé xem.
Bàn tay phải cô quăng chiếc lược gỗ chải đầu, chiếc lược gỗ biến mất, sau đó tay trái nắm chặt, mân mê trong bàn tay rồi chải đầu tiếp.
Nét mặt của Chu Thất Thất sững sờ, sau đó đôi mắt sáng rực, bắt đầu khoa tay múa chân cười to ha ha.
Cả hai mẹ con đang chơi đùa vui vẻ thì ngoài sân vang lên tiếng bước chân vội vã.
Mạc Như có thính giác rất nhạy, cô lập tức cảnh giác.
Ngay sau đó, người kia mở ra cổng hàng rào đi vào, đến bên ngoài cửa sổ.
Mặc dù biết lúc này không có ai vào nhà cướp bóc, nhưng giữa đêm hôm nghe thấy có người lén lút đi vào trong sân nhà mình cũng khiến người khác thấy căng thẳng.
“Đồng chí Mạc Như! Đồng chí Mạc Như!” Bên ngoài vang lên giọng nói gấp gáp.
Không ngờ lại là Trần Ái Nguyệt.
Mạc Như lập tức bò dậy: “Chủ nhiệm Trần?”
Trần Ái Nguyệt bay nhanh đến nói: “Công xã muốn cử người xuống bắt kẻ trộm bông, nói là ngày mai nhưng đoán là có lẽ sẽ đến sớm.”
Mạc Như giật mình, lập tức bật dậy mặc áo: “Cảm ơn cô!”
Trần Ái Nguyệt chạy đi.
Mạc Như thức dậy mau chóng thu hết bông trên gác lửng vào trong không gian, không để lại một sợi bông nào.
Cô thu toàn bộ bông trong nhà và chăn mới vào trong không gian, chỉ để lại một chiếc đệm dày cũ đã thay mới.
Sau khi dọn dẹp xong, cô đặt Chu Thất Thất vào trong túi ngủ, khóa cửa, dẫn theo con gái đến nhà trước. Kể từ sau khi trong nhà có người đến cán bông thì Trương Thúy Hoa không cần bầu bạn với cô nữa mà đến phía trước ngủ.
Cô ra phía sau gõ cửa sổ, đợi Trương Thúy Hoa đáp lại thì cô đi vào trong ngõ hẻm, đến phía sau nhà Chu Bồi Cơ rón rén gõ cửa sổ phía sau.
Liễu Tú Nga hỏi: “Ai thế?”
Mạc Như nói nỏi: “Thím! Là cháu! Công xã muốn đến kiểm tra bông.”
Liễu Tú Nga lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà ta vội vàng thu dọn rồi đi báo tin cho các chị em dâu.
Mạc Như trở về nhà thì thấy Trương Thúy Hoa ra mở cửa, bà nói dăm ba câu.
Trương Thúy Hoa nói: “Mẹ đến nhà bác và dì con một chuyến.”
Cô vợ Quản Xuân Hương của nhà Vương Nguyệt Nga, Vương Ngọc Cần của nhà Chu Thành Tín, còn có nhà thằng tư Triệu Liên Anh, ban đêm đều đi nhặt bông cả rồi, điều này không cần nói Trương Thúy Hoa cũng biết.
Mạc Như vào trong nhà, lúc này Đinh Lan Anh và Trương Cấu cũng đã thức giấc hỏi cô có chuyện gì.
Mạc Như nói: “Chị dâu! Có bông dư thì mau cất đi, công xã đang cử người xuống đây bắt kẻ trộm bông đấy.”
Đinh Lan Anh ồ lên một tiếng, Trương Cấu bắt đầu hoang mang, ngồi dậy cùng nhau cất bông.
Trong nhà chia bông, Trương Thúy Hoa cũng có sự sắp xếp.
Đinh Lan Anh được chia ba cân bông lót, bởi vì ban đêm sau khi tăng ca Đinh Lan Anh phải chăm sóc con cái, không có thời gian ra ngoài “nhặt” bông nên Trương Thúy Hoa chia thêm một ít chăn và áo bông.
Mạc Như và Trương Cấu mỗi người một cân bông lót.
Trương Cấu vì chuyện mình nhặt được nhiều, lại bận rộn cán bông và bật bông nên không so đo tính toàn.