Chương 492: Lao động tiêu biểu - ăn gà(2)
Tuy rằng cô ta không muốn thừa nhận nhưng mà trong lòng cũng hơi nể phục, dù gì đội hai cũng nhờ Mạc Như bắt sâu nhặt bông gòn, nhiệm vụ bông gòn nộp vượt xa so với các đội sản xuất khác.
“Mạc Như, ý em vậy là sao, muốn đình công à?”
Mạc Như đang đau đầu nhức não dựa trên bệnh, mũi bị khăn làm đau rát, nghe thấy động tĩnh chỉ có thể lại ôm con gái ra.
Đúng là bực mình!
“Bệnh rồi, xin nghỉ không đi làm, có việc gì cũng đừng đến tìm tôi!”
Hinh Mỹ Lệ nghe động tĩnh này của cô, nghẹt mũi đến nỗi giọng cũng thay đổi hết rồi, đúng thật là bị cảm không có giả bệnh.
Cô ta lẩm bẩm: “Trương Căn Phát này, cứ nói mọi người giả bệnh, không chừng thực sự là bệnh lây nhiễm đó.”
Nhưng mà nhiệm vụ bông gòn không chờ người.
Hinh Mỹ Lệ chỉ đành nói: “Vậy nhiệm vụ bông gòn của các em cũng phải nộp rồi.”
Mạc Như có hơi không có sức nói: “Phiền chị đi tìm người khác, em chỉ lo việc nhặt bông gòn không lo việc nộp nhiệm vụ, em đâu phải là đội trưởng.”
Sáng sớm đó Trương Cấu đến nói với cô rằng mẹ và các bác cả cũng bệnh rồi, cô biết ngay là muốn giả bệnh đình công phản công Trương Căn Phát mà thôi, còn mình là bệnh thật không hề có áp lực phối hợp.
Cuối cùng vẫn là Hà Quế Lan cố gượng dậy nộp nhiệm vụ bông gòn.
Hinh Mỹ Lệ cũng hơi run rẩy, không dám vạch lá tìm sâu như mấy lần trước nữa, cả ngàn cân được đánh giá bông gòn cấp một hết, còn lại đều là loại hai, không có nói gì về chuyện loại ba nữa.
Cô ta lại kêu Vương Hội Sơn tính toán xong sổ sách lại kêu kế toán Trương trả tiền, sau đó người bọn họ đóng bông gòn bỏ xe.
Trương Căn Phát nhìn thấy bán bông gòn lại có nhiều tiền như vậy, đỏ hết cả mắt.
Hà Quế Lan không nhường ông ta, đưa tiền và bông gòn vào trong túi vải một cái, cột dây lại xong, lại vừa ho vừa run rẩy kêu người đỡ về nhà.
Hinh Mỹ Lệ nói với Trương Căn Phát: “Bí thư Trương, đàn bà có thể chống được nửa bên trời, ông phải đối xử với bọn họ tốt hơn một chút.”
Vừa nói vừa kêu gọi mọi người lên xe, kéo bông gòn đi thẳng về, để lại Trương Căn Phát mặt mày bụi bặm
Trên đường đi Lưu Hoằng ngạc nhiên nhìn Hinh Mỹ Lệ, cô ta còn có thể nói lời như vậy sao? Không phải là hít thở không khí có mùi than nhiều quá bị nghẹt não rồi sao.
Người của Trương Căn Phát đưa đến rốt cuộc cũng không ăn được cơm của đội một và đội hai, ăn tạm ở nhà ăn đội ba đội bốn một chút là vội cáo từ yêu cầu về lại đội mình.
Thảm thương quá, đến làm quần quật cả đêm đến bữa ăn đàng hoàng còn không ăn được.
Đây là đồ ăn cho người ăn sao?
Hoàn toàn còn không ngon bằng nhà gang sắt!
Sao bọn họ phải ở đây chịu tội này chứ?
Hơn nữa, nói là đến kiếm bông gòn, ở trên người ta yêu cầu xuống điều tra cũng không nói phải đi kiếm từng nhà từng họ, đều là một mình Trương Căn Phát làm ra.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của ông ta thật khiến người ta nghi ngờ có phải ông ta vì muốn trả đũa!
Dù gì bọn họ cũng là thành viên bình thường, hơn nữa cũng không có tình cảm gì với Trương Căn Phát, chẳng qua là đi theo ông ta kéo than ở trung đội vận chuyển mà thôi. Lần này đến hoàn toàn là bởi vì Trương Căn Phát vỗ ngực đảm bảo với xã trưởng Tống nói rằng sẽ bắt được phần tử xấu ăn trộm bông gòn đặt một mẫu đả kích, bọn họ cũng là muốn lập công nên mới đi theo.
Nhìn như vậy, sợ rằng rổ tre đựng nước cũng bằng không.
Trương Căn Phát không còn cách nào chỉ đành đồng ý nhập đội lại, dù gì ông ta cũng có nhiệm vụ, không thể rời khỏi quá lâu.
…
Người của đại đội tiên phong đáng lẽ đều tưởng rằng việc này là Trương Căn Phát trả đũa trả thù, không thành công thì thôi.
Sau này mới nghe nói thì ra lần này là một sự việc cực kỳ nghiêm túc, các thôn ngoài cũng tiến hành kiểm tra đột kích.
Bọn họ không hầm hố như Trương Căn Phát đưa một đám người cưỡng chế kiểm tra từng nhà, mà là quan sát ẩn náu, xác định đối tượng trọng điểm sau đó xuất kích, bắt người nào chuẩn người đó.
Thôn nào cũng có người bị bắt, hơn nữa chỉ cần là bị bắt thì đều là “tội phạm nặng” gì đó, người nào cũng bị ở tù.
Thôn họ Dương có một người ăn trộm năm mươi cân bị phán năm năm, các thôn khác cũng có người bị phán ba bốn năm.
Kênh họ Giả có một phụ nữ lại bị phán đến mười năm, bởi vì đã ăn trộm tám mươi cân bông gòn, bí thư đại đội bọn họ yêu cầu phạt nặng, giết một cảnh giác trăm.
Còn Định Xuân Vinh vợ của Trần Kiến Thiết, sau này cũng bị đưa đi phán ba năm.
Mấy người Vương Liên Hoa và Triệu Phối Lan nếu không phải Mạc Như giúp đỡ một chút, phán hai năm cũng có thể.
Như vậy đàn bà của các thôn đều sợ hết, cho dù có người quăng bông gòn đến trước cửa nhà mình cũng không dám nhặt, quăng vào trong sân thì phải vội quăng ra ngoài để tỏ ra thanh bạch, càng đừng nói đến đi ăn trộm.