Chương 502: Thân thiết(4)
Không chỉ có lương thực, ngay cả củi nhóm lửa cũng có, trực tiếp chất bên ngoài đầu chái nhà phía đông.
Nhà chính của cô có ba gian, mà sân vòng năm gian phòng, hiện tại trồng nhiều cây ăn quả, đúng vị trí chất củi lửa.
Cô vứt số lương thực nhặt được vào đống cỏ khô để phơi cho gió thổi khô.
Ngày hôm sau, bọn họ ra đồng thu hoạch khoai lang mùa hè như thường lệ, sát bên khoai lang mùa xuân của đội ba.
Lương Thục Anh và những người khác rất đắc ý: “Chúng ta thu hoạch chậm cũng đã thu hoạch về rồi, dù sao các lãnh đạo sẽ không quản chúng ta, hay là cử người giúp chúng ta thu hoạch vụ thu.”
Cao lương và bắp của bọn họ đều là do những người đàn ông đến giúp thu về nhà.
Đậu nành lúc cắt vởi vì vừa mệt vừa đâm vào người nên lãng phí rất nhiều hạt đậu ngoài đồng bị Mạc Như nhặt được.
Tính ra cũng chỉ có hạt kê là bọn họ tự thu hoạch.
Hiện tại, tất nhiên bọn họ cũng không gấp gáp thu hoạch khoai lang và phơi khô khoai lang, bọn họ luôn cảm thấy xưởng sắt thép sẽ cử người đến giúp.
Trương Thúy Hoa không phí lời với bọn họ, bao nhiêu năm nay đã chứng minh phí lời với bọn họ cũng vô ích, hãy là chính mình, bản thân không đói là được rồi, không lo cho người khác được.
Chạng vạng tối, bọn họ nhìn thấy một đám người đang đuổi gia súc đi đến, những người phụ nữ lập tức xôn xao: “Gia súc về rồi, gia súc về rồi.”
Chu Thành Nhân và những ông cụ khác: Chẳng lẽ chúng tôi cũng biến thành gia súc rồi ư?
Sau khi Tương Ngọc Đình và Liễu Hồng Kỳ hội họp bàn bạc với nhau, sửa đổi trình tự sản xuất, cho rằng trước mắt quặng sắt và quặng than mà xưởng sắt thép đã trữ đủ dùng một thời gian. Cần điều động một số đàn ông lớn tuổi để bọn họ dắt gia súc về cày bừa, gieo giống lúa mì.
Tất nhiên người có sức lực cường tráng không thể trở về, phải ở lại đó tiếp tục luyện sắt thép.
Vừa về đến nhà, Chu Thành Nhân nói: “Ban đêm có bánh rán ăn không?”
Có một nhóm các ông cụ nấu ăn ở xưởng sắt thép, người nào cũng nấu ăn còn khó ăn hơn thức ăn cho lợn, nếu không phải vừa mệt vừa đói thì thực sự có đánh chết cũng không muốn ăn.
Trương Thúy Hoa cười nói: “Có, lo đủ.”
Khi thu hoạch vụ thu, Chu Thành Nhân thường nói là phải lo đủ, như thế mới có thể khuyến khích bọn họ cố gắng thu hoạch hoa màu mang về.
Ban đêm, các ông cụ ăn cơm ở cổng nhà ăn, cũng không ai về nhà, ai nấy cũng nói: “Bánh rán này thực sự không tệ, cuộn hành tây và dưa muối, ăn rất ngon.”
Mùa đông không có rau, sáng và tối cơ bản đều ăn dưa muối, làm gì có rau.
Thứ này thực sự rất ngon.
Các ông cụ ăn cơm trước, cũng không có ai lề mề, sau đó dắt những con gia súc đã được cho ăn no đi cày bừa.
Chuyến này đi về, ngoài việc mang về mấy chục gia súc của đội mình, con trâu, con la và con lừa.
Ngoài ra, bởi vì bọn họ đều là đội sản xuất tiên tiến và tổ tiên tiến luyện sắt thép, Liễu Hồng Kỳ còn đặc biệt còn chấp thuận việc mượn những con la và con trâu vận chuyển từ xưởng sắt thép cho bọn họ dùng.
Vậy nên Chu Thành Nhân bọn họ tổng cộng mang về gần hơn ba mươi con gia súc trong chuyến này.
Khi cày ruộng, sức trâu rất mạnh, một con trâu có thể kéo một cái lưỡi cày, ba con lừa không thấm vào đầu, chỉ có thể giúp con trâu và con la.
Ngày hôm sau, Mạc Như nói với Chu Thành Nhân chuyện bán bông cộng với phần thưởng, hiện tại có phiếu mua phân bón hóa học bảy trăm cân, phải mau chóng đi mua, đến lúc đó trồng lúa mì đúng lúc có thể dùng đến.
Chu Thành Nhân nhìn tờ phiếu kia, ông ta không biết chữ, cũng chưa từng mua phân bón hóa học, hiện tại nhìn thấy phiếu mua phân bón hóa học nên có cảm giác rất mới mẻ.
“Trước giờ chúng ta toàn dùng phân chuồng, chưa từng dùng phân bón hóa học này.”
Mạc Như nói: “Dùng phân bón hóa học này, từ nay năm nào cũng có sản lượng bội thu như năm nay.”
Mặc dù trong thôn có phân bón nhà nông, nhưng dù sao số lượng cũng có hạn, căn bản không đủ dùng.
Nhà nông lấy phân bón làm phân bón lót, phân bón hóa học mua về có thể dùng làm phân bón thúc, nhất là các loại bông, cao lương, bắp rất cần thiết.
Năm này mùa màng năm bội thu, những năm trước có cày sâu cuốc bẫm thế nào cũng không thu hoạch được gì, cũng chỉ có khoai lang là đỡ hơn chút.
Dù sao cũng không có phân bón hóa học, năm nào cũng cày ruộng thì đất sẽ cằn cỗi, không có thuốc trừ sâu thì sâu bọ có hại ngang ngược làm giảm sản lượng lương thực.
Ngoại trừ việc nghiên cứu loại chống sâu bọ có hại, nếu không thì thuốc trừ sâu không thể thiếu được.
Không có thuốc trừ sâu và phân bón hóa học thì không có sản lượng, trước mắt là nâng cao sản lượng, ăn no bụng dường như trở nên cấp thiết hơn.
Chu Thành Nhân vẫn chưa đưa ra chủ kiến, trước đây thực sự chưa từng dùng phân bón hóa học, thứ này có tác dụng không?