Chương 510: Thách thức(3)
Mạc Như thực sự hoàn toàn không quan tâm đến điều này, ai nhanh hơn thì làm sao? Đều là nhặt về nhà, không lãng phí mới tốt.
Cô vẫn duy trì tốc độ nhặt bông, nhưng có điều cô không táo bạo nhặt bông trong không khí nữa mà cô lướt ngón tay nhanh chóng thu hoạch.
Khi cô lướt qua bên cạnh một người phụ nữ, người phụ nữ kia nhìn thấy quên mất nhặt bông.
Cô ta nhìn ngón tay Mạc Như nhỏ bé trắng nõn nà như con thoi đung đưa trong bông trắng, ngón trỏ linh hoạt nhanh như thêu hoa, trong lúc vừa tìm vừa hái, bông được cầm trong tay, sau đó tiếp tục với bông tiếp theo...
Với tốc độ rất nhanh, cô ta cảm thấy không nhìn thấy động tác cụ thể Mạc Như như thể có tàn ảnh.
Vài người phụ nữ giọng kinh ngạc lúc trầm lúc bổng, ánh mắt nhìn theo hướng Mạc Như đi về phía xa, cô vượt qua Khâu Miên Hoa đang vùi đầu vất vả cố gắng rất nhẹ nhàng.
Khâu Miên Hoa cứ cúi đầu nhặt bông, ánh sáng xoẹt qua Mạc Như, cô ta gấp gáp tăng tốc độ nhanh.
Lúc đầu, anh nhặt hết tất cả những bông có thể nhặt, hiện tại phát hiện Mạc Như đã vượt qua hơn cô ta cự ly hai bước, cô ta lập tức sốt ruột nên chỉ hái bông hoa nở, phớt lờ những quả nhỏ.
Cho dù là như thế, cô vẫn không theo kịp tốc độ của Mạc Như.
Mạc Như cũng không chiều cô ta, nếu không đả kích cô ta lần này thì cô ta sẽ quấn lấy cô không dứt.
Vậy nên Mạc Như tiếp tục di chuyển với tốc độ không đổi, hầu như không giữ nguyên vị trí, động tác đôi tay cô rất nhạy và nhanh nhẹn khiến người khác thấy rối mắt.
Khâu Miên Hoa theo một khoảng cách nhất định, những người phụ nữ khác trực tiếp giương mắt đờ đẫn nhìn.
Bọn họ há to miệng, trong một giây đã phản bội chiến sĩ thi đua trở thành fan cứng chiến sĩ thi đua hiện tại: “Ôi! Đúng là nhanh quá đi! Xứng đáng là chiến sĩ thi đua nhặt bông.”
“So với cô thì chúng tôi đúng là con ốc sên đang bò.”
Ban đầu, Khâu Miên Hoa cảm thấy mình cũng rất nhanh, nhặt vừa nhanh vừa sạch lại vừa nhiều so với những người phụ nữ khác, vẫn luôn đáng để tự hào, nhưng hiện tại so với Mạc Như thì thực sự… cô ta chịu đả kích rất thảm.
Các kiểu nghi ngờ ban đầu bị đánh tan trước hiện thực, Mạc Như người ta không phải dựa vào cửa sau cũng không phải dựa vào thứ gì khác để làm chiến sĩ thi đua mà thực sự dựa vào bản lĩnh nhặt bông.
Đi đến hai đầu bờ ruộng, bọn họ ai nấy cũng thật lòng khâm phục: “Đồng chí Mạc Như! Cô nhặt bông nhanh thật đấy, chúng tôi thực sự khâm phục cô.”
“Cô đúng là nhặt bông kiểu mẫu, đứng đầu cả nước.”
Bọn họ dựng đứng ngón tay cái.
“Cho dù năm nay không luyện sắt thép mà tổ thức cuộc thi nhặt bông thì đồng chí Mạc Như cũng chắc chắn đứng nhất.”
Sắc mặt Khâu Miên Hoa lúc đen lúc đỏ, cuối cùng cảm thấy mọi người từ bỏ cô ta khiến cô ta thấy rất thất vọng.
Mạc Như nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi nhặt bông là để hoàn thành nhiệm vụ, sau này cũng không sẽ tham gia cuộc thi nhặt bông gì đâu.”
Lấy vinh dự gì đó, cô cũng rất bất lực, bản thân cô là ngón tay vàng so sánh với bàn tay của người khác thì đúng là dùng thủ đoạn không chính đáng để giành thắng lợi nên cô tuyệt đối sẽ không tham gia.
Khâu Miên Hoa nhẫn nhịn trong lòng chua xót, cô ta cũng chạy đến: “Đồng chí Mạc Như! Cô nhặt bông như thế nào, nói cho chúng tôi nghe đi.”
Mạc Như: ... Nếu không phải là ngón tay vàng thì căn bản tôi không sánh được với cô nên nói thế nào đây?
Cô nói: “Thực ra cũng không có bí quyết gì cả, có thể là do tôi nhanh tay hơn mà thôi. Năm ngón tay tôi khép lại chụp bông sau đó nhanh chóng ngắt, cơ bản có thể ngắt bông ra, nói cho cùng thì thực ra chỉ là nhanh tay thuần thục nhặt bông mà thôi, cũng chẳng có bí quyết gì đặc biệt.”
Cô chỉ có thể kể câu chuyện ông lão bán dầu để gạt bọn họ, cũng không có gì đặc biệt, chỉ quen tay mà thôi.
Một người phụ nữ nói: “Đúng thế! Đồng chí Mạc Như nhặt bông vừa nhanh vừa sạch sẽ, không để lại nửa chửng.”
Khâu Miên Hoa cũng thử như lời Mạc Như nói, không biết có phải là tác dụng tâm lý, có cảm giác đúng là nhanh hơn.
Sau khi trở về, cô ta bỏ công sức ra khổ luyện, đợi hai năm sau trạm bông tổ chức cuộc thi nhặt bông, quả nhiên là nhanh hơn so với hiện tại, việc này để sau hãy nói.
Lúc này, Mạc Như chỉ mong sao bọn họ thỏa mãn ham muốn dò xét rồi rời khỏi đây đừng có đến nữa, thực sự cô không chịu nổi.
Biết được chuyện bọn họ thi đấu, Trương Thúy Hoa cười, còn mời Khâu Miên Hoa và những người khác: “Không còn sớm nữa, ăn tối xong rồi đi.”
Bọn họ nghĩ có thể cùng chiến sĩ thi đua bông ở cùng nhau, có thể học hỏi kinh nghiệm và trò chuyện cũng là chuyện tốt.
Đáng tiếc là Mạc Như căn bản không tiếp đãi, cô còn có chuyện phải làm.
Thấy Mạc Như không nhiệt tình với bọn họ, bọn họ cũng không kiêu ngạo như trước đây mà vội vàng chào tạm biệt.