Chương 534: Khởi binh hỏi tội(3)
Một số phụ nữ tức giận nói: “Chẳng phải là do tên khốn Khám Nhật Sơn à, cả ngày chẳng phải quyên góp gạch và gỗ thì cũng là nhặt lông gà, nhặt lông gà thì phải bắt gà, nói muốn mở trang trại gà, không trả lại cho bọn họ nữa. Chưa thu hoạch xong ruộng hoa màu, hắn cũng mặc kệ, quần mấy cái nào không có tác dụng.”
“Đúng thế, đồng chí Mạc Như, cô không biết Khám Nhật Sơn quần cái gì, hắn bảo các xã viên chúng tôi ở nhà luyện sắt thép, nếu không thì chúng tôi không có thời gian đi thu hoạch hoa màu sao?”
“Luyện ở nhà à?” Mạc Như lấy làm khó hiểu: “Ở nhà làm sao luyện?”
“Đắp một cái lò gạch sống.” Trương Thạch Lựu khua tay: “To thế này, cao thế này, có bệ nồi cao thế này, bên trong đốt cỏ, gõ vỡ sắt ra rồi cho vào trong để đốt.”
“Đúng thế, nếu không có sắt thì đập vỡ nồi cho vào trong đốt, nếu nhà nào không đắp lò luyện sắt thì chính là không ủng hộ Đại nhảy vọt, không ủng hộ công cuộc luyện sắt thép, họ sẽ bị phê bình và chỉ trích với lá cờ trắng, tên khốn đó xấu xa lắm. Có những người gây rối lung tung theo hắn, họ cho củi lửa trong thôn vào trong lò đốt lên, hiện tại không có ăn cũng không có đốt, đau cả đầu.”
Mạc Như: Nói như thế cũng may Trương Căn Phát không yêu cầu các xã viên của các gia đình đều luyện sắt, nếu không thì cũng không biết là già vò mức nào nữa.
Mọi người năm mồm mười miệng nói những quy định của Khám Nhật Sơn rất kỳ lạ, cái gì mà “Không được ị tè trong nhà, phải đi bốn nhà vệ sinh trong thôn, giải quyết ở đó, nói là phải trữ phân cho đội.”
“Tên khốn đó bảo giấu đống cỏ khô cạnh nhà vệ sinh, suốt ngày hắn trốn bên trong nhìn lén.”
“Không được ra sông giặt đồ, nói là dùng nước tập thể phải nộp tiền.”
Thảo phạt những quy định kỳ lạ của Khám Nhật Sơn, Mạc Như nói lại chủ đề kia: “Lò đã đắp trong nhà đã luyện ra gì chưa?”
“Có thể luyện ra gì chứ, dù sao tôi thấy thứ gì cho vào trong thì lấy ra thứ đó, ngay cả vụn sắt cũng không luyện ra.”
Mạc Như thở dài, tên Khám Nhật Sơn này phá hoại còn nhiều hơn Trương Căn Phát, hy vọng bí thư mới lên bục có thể làm việc nghiêm chỉnh.
Cô cũng không thể nói quá nhiều, nhưng với thân phân chiến sĩ thi đua thì chỉ đạo một số thu hoạch vụ thu vẫn khá ổn.
“Đừng có sợ bản thân làm còn người khác không làm, lúc này ăn cơm nồi lớn, nếu không thu hoạch lương thực, nhà ăn không đủ ăn thì chúng ta cũng chịu đói. Dẫn theo bọn họ cố hết sức làm việc, thu hoạch lương thực ngoài ruộng về.” Mạc Như kể lại chuyện bánh khoai lang với bọn họ: “Đào khoai lang ngoài ruộng về, không có chỗ nào cất thì nấu chín thành bánh khoai lang. Bánh khoai lang này trữ trong nhà ăn không hư cũng không thu hút sâu bọ, chuột cũng không gặm được, đợi đến năm sau không có lương thực ăn thì lấy ra dùng.”
Cô còn đặc biệt đi lấy bánh khoai lang cho bọn họ xem: “Cũng giống như chúng ta phơi khoai lang khô, chẳng qua chỉ là làm vuông vắn để dễ cất mà thôi.”
Khương Thanh Phân và những người khác kinh ngạc nói: “Thứ này tốt thật, chúng ta quay về phản ánh với lãnh đạo, đây là cách hay.”
Mạc Như tiện thể tẩy não cho Trần Ái Nguyệt: “Chủ nhiệm Trần! Đội ba và đội bốn chưa đào hết khoai lang ngoài ruộng, cô là cán bộ, nói bọn họ còn nghe, cũng nên nói bọn họ mau chóng đào về. Năm nay không trồng được lúa mì thì hè năm sau ăn gì đây?”
Trần Ái Nguyệt cười nói: “Không sao! Bí thư có sắp xếp cả, chúng ta còn có sản lượng cao, hơn một vạn cân một mẫu.”
Mạc Như: ...Cô còn tin điều đó, chẳng trách lúc lừa gạt người khác lại cố gắng như thế.
Khương Thanh Phân và những người khác nói lời cảm ơn, mục đích học tập đã đạt được, ăn trưa xong lại cùng chiến sĩ thi đua đi lao động một lúc, cảm nhận thời khắc hạnh phúc cùng lao động với chiến sĩ thi đua, sau đó bọn họ chào tạm biệt và quay về thu hoạch khoai lang.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Mạc Như muốn tranh thủ sức nóng để lừa các phụ nữ của đội ba và đội bốn đi thu hoạch khoai lang.
Tiện thể cũng lừa đại đội gần đại đội Tiên Phong, bất cứ ai đến học tập đều nằm trong số người bị lừa.
Nếu không thu hoạch về thì chắc chắn bọn họ sẽ chịu đói, đợi đến lúc thực sự không có gì ăn thì công xã chắc chắn sẽ hạ lệnh cho đội một và đội hai đền bù cho bọn họ, cùng một đại đội không thể chỉ mắt nhìn bọn họ chết đói được,.
Vậy nên đào những củ khoai lang này về càng bớt việc hơn, cũng xem như lo trước tính sau.
Mạc Như nhờ Trần Ái Nguyệt ra mặt, cô không tự mình đi lo liệu để tránh tốn công mà không được kết quả gì.
“Chủ nhiệm Trần! Tổ chức cho bọn họ vừa lao động vừa học tập vừa tuyên truyền, nhất cử tam tiện.” Mạc Như tiếp tục tẩy não: “Không muốn đi thì bị trừ điểm công tác, ai đi thì thưởng điểm công tác. Đừng tính theo điểm và theo ngày, trực tiếp tính theo cân. Thu hoạch về nhà mười cân tính một điểm công tác, lấy một trăm cân làm cơ sở, nếu nhiều hơn một trăm cân thì cứ mười cân thưởng một điểm công tác, nếu thấp hơn một trăm cân thì ít hơn năm cân trừ một điểm công tác.”