Chương 538: Bắt đền cô(3)
Trước kia Đinh Lan Anh sợ Mạc Như thực sự bị làm nhục, vì chẳng những Mạc Như làm mất mặt gia đình mà còn không ngẩng đầu được. Nhưng sau đó Trang Oánh dẫn người đến nói một tràng biểu dương Mạc Như thì chị ta cũng thay đổi suy nghĩ.
Rồi sau đó, Trần Ái Nguyệt bận rộn tuyên truyền, chủ yếu là để biểu dương Mạc Như, kêu gọi mọi người cố gắng học tập, tuyên truyền Mạc Như là tấm gương phụ nữ, là niềm tự hào của đại đội Tiên Phong, mọi người phải lấy đồng chí Mạc Như làm vinh dự.
Lúc đó, Đinh Lan Anh thấy áy náy trong lòng, cảm thấy trước kia cô nghĩ về Mạc Như như thế là điều không nên.
Sau đó, Khương Thanh Phân và những người phụ nữ khác chạy đến cảm ơn, phụ nữ các đại đội gần đó cũng đến học tập, Đinh Lan Anh hoàn toàn thay đổi nhận thức, chị ta thấy rất ngại.
Mạc Như chẳng những không làm mất mặt người khác, mà còn là một niềm tự hào.
Nhìn những phụ nữ của đội một và ở ngoài thôn, không biết là bọn họ ngưỡng mộ biết bao chuyện người của đội hai được cùng đội sản xuất với Mạc Như.
Chưa kể đến chị ta là chị em dâu với Mạc Như.
Bọn họ đều ngưỡng mộ, liên tục nói: “Chị dâu, chị có thể làm chị em dâu với đồng chí Mạc Như, đúng là có phúc, chúng tôi thấy mà thèm.”
Hiện tại, Đinh Lan Anh không cảm thấy Mạc Như làm không đúng, ngược lại còn rất đúng, chị ta cũng thấy tự hào.
Nếu không thì sao có nhiều phụ nữ nói Mạc Như là tấm gương phụ nữ chứ?
Vậy nên Đinh Lan Anh đi đến nhà ăn lấy cơm, còn chủ động lấy món dưa muối vỏ củ cải phơi khô mà Mạc Như thích ăn, chị ta phấn khởi đi về nhà, kết quả là vừa về đến nhà đã nghe thấy Lý Quế Hoa và con dâu của bà ấy đang la lối khóc lóc trong nhà.
Tính khí tốt cũng chẳng màng nữa, vốn dĩ chị ta cảm thấy áy náy với Mạc Như vì những chuyện trước đây, nào ngờ Lý Quế Hoa lại thêm dầu vào lửa.
Chị ta nói với Lý Quế Vân: “Dì! Người nhà tìm dì về ăn cơm.”
Lý Quế Vân vốn dĩ đang ở trạng thái hóa đá, bà ấy muốn nói gì đó là lại bị Lý Quế Hoa chặn lại không nói được gì, nhớ ra bà ấy cũng bị Lý Quế Hoa đẩy vào trong giường đất không dậy nổi, lúc này cuối cùng đã được Đinh Lan Anh giải cứu ra ngoài.
Bà ấy run rẩy ngồi dậy, nói với Lý Quế Hoa: “Cũng không còn sớm nữa, mọi người mau về nhà đi.”
Lưu Bình nói: “Dì ba! Bọn cháu từ xa đến, còn chưa ăn tối, dì gọi bọn cháu về nhà ăn cơm sao? Đường xa về đến nhà làm gì còn cơm ăn nữa, bọn cháu ăn ở đây, dì ba không thể lo cho một bữa ăn à?”
Đinh Lan Anh nói: “Dì ba muốn lo cũng không thể, hiện tại đều ăn ở nhà ăn theo định lượng mỗi người, dì ấy có đói cũng không lấy được cơm cho ba người.”
Đội chỉ lo bữa trưa, còn bữa tối thì đừng hòng.
Trông có vẻ như ba người này còn muốn tiếp tục ở đây.
Ở lại đến ngày hôm sau lại đòi ăn sáng, ở đâu ra cho các người ăn?
Lý Quế Hoa nói: “Chẳng phải còn có ở đây sao? Tôi thấy gian phòng phía tây đang trống, không có người ở, ba mẹ con chúng tôi ngủ ở đây, để Yến Nhi ở đây vài ngày.”
Con dâu các người làm hỏng chuyện tốt của chúng tôi, chẳng lẽ không bồi thường chút hay sao?
Ăn mấy bữa cơm đã là gì? Tốt nhất là phải bồi thường mới được.
Hiện tại chắc chắc không đòi bọn họ được, vậy thì phải ở đây, ở đến khi bọn họ không chịu nổi tất nhiên sẽ hỏi, muốn chúng tôi đi thì phải bồi thường rồi tính tiếp.
Lý Quế Vân khóc lóc, van xin: “Chị cả! Em xin chị đấy, mau dẫn bọn chúng về nhà đi, hiện tại đều là đội sản xuất, trong nhà không có lương thực, mọi người ở đây thực sự không có cơm ăn đâu.”
“Không cần gấp, chồng dì ba chẳng phải có bốn năm anh em hay sao? Chia đều cũng đủ một bữa ăn cho ba mẹ con chúng tôi rồi.”
Trương Thúy Hoa: “Mau cút đi cho tôi, đừng có càng nhân nhượng lại càng lấn tới, nể mặt dì ba để các người vào nhà lên giường đất trò chuyện, các người còn tự coi mình là Thái hậu lão phật gia à.”
Trước kia bà vẫn luôn nhẫn nhịn, cũng là để giữ thể diện cho Lý Quế Vân.
Lý Quế Vân có tính cách mềm yếu, không nói nhiều lời nhưng cũng dễ tự ái, thỉnh thoảng nói sai câu nào hoặc có hành động vô tình thì bà ấy cũng có thể suy nghĩ khó chịu cả buổi trời. Đây nếu là trước mặt bà ấy nhăn mặt với chị cả của bà ấy thì có lẽ bà ấy về nhà không ngủ được, nghiêm trọng hơn là còn đau ốm một trận.
Vậy nên Trương Thúy Hoa luôn nhẫn nhịn.
Lúc này, nhìn thấy mẹ chồng con dâu Lý Quế Hoa thực sự không biết xấu hổ đến cực điểm, nếu còn chịu đựng thì có lẽ không biết là giở trò gì nữa, vẫn là phải kiên quyết với bà ấy để bà ấy khỏi muốn ở lại đây nữa.
Cùng lắm đợi bà ấy đi rồi nói chuyện đàng hoàng với Lý Quế Vân.