Nhìn chăm chú thật kỹ, thì ra là một con thỏ hoang, đang nằm đó gặm những nhánh lúa mì rơi rớt trên đất! Bộ lông màu nâu nhạt của nó gần giống với màu của lúa mì, nếu không phải ánh mắt cô tốt thì đã nhìn không ra.
Một con thỏ hoang thật béo!
Trong lòng cô mừng rỡ như điên, lôi kéo Chu Minh Dũ hô lên: “Thỏ hoang kìa!”
Bị cô kêu lên một tiếng thình lình như vậy, con thỏ hoang kia giật mình hoảng sợ lao tới trước, nhưng lại bị đống rơm lúa mì dày đặc rơi trúng đầu choáng váng. Chu Minh Dũ lập tức nhào người lên ấn lưng con thỏ rừng kia xuống đất!
Chu Minh Quang sửng sốt một chút cũng nhảy qua hỗ trợ, xách hai lỗ tai nó lên, vui vẻ nói: “Tên này thật béo, e rằng nặng không dưới năm cân!”
Thường thì vào mùa thu thỏ rừng sẽ béo nhất, không nghĩ tới thời điểm gặt lúa mì lại có thể bắt được một con thỏ rừng lớn như vậy, có vẻ như mùa đông năm trước nó không bị đói.
Con thỏ kia dùng hai chân sau đạp mạnh vào anh ấy, nếu không phải sức lực anh rất khỏe thì có khả năng đã để nó chạy thoát.
Trương Cấu hô lên: “Mau giấu đi!” Nếu như bị người khác nhìn thấy thì cho dù không muốn giao nộp thì cũng phải chia cho người nhìn thấy một miếng thịt, trên ruộng nhiều người thu hoạch lúa mì như vậy, biết cho ai hay không cho ai chứ, đương nhiên là phải lấy về nhà cho nhà mình ăn!
Một con thỏ lớn như vậy, nếu còn sống thì không có cách nào đem về.
Chu Minh Quang nói: “Hay là chúng ta dùng lưỡi hái chọc tiết giết chết nó đi?”
Đinh Lan Anh nhỏ giọng nói: “Em nhớ là giết thỏ thì không cần chọc tiết.”
Chu Minh Dũ nói: “Có thể lấy gậy gõ vào đầu.”
Mạc Như: Tôi còn chưa được ăn qua thịt thỏ rừng, có thơm hay không vậy?
Ông Chu lặng lẽ xách con thỏ qua sờ sờ, ngay cả một con thỏ đực cũng không có giá trị lưu trữ, đôi bàn tay gầy guộc nhưng đầy sức mạnh của ông nắm lấy hai chân trước và hai chân sau của con thỏ, dùng sức giật mạnh một cái, con thỏ kia lắc lư hai cái lập tức mềm oặt.
Đã chết?!!
Mạc Như: “…” Thật là lợi hại…
Ông Chu đặt con thỏ vào trong sọt của Mạc Như, bảo cô mang về nhà.
Lúc đi Mạc Như mang theo một cái sọt nhỏ, và cả một cái lưỡi hái bị gãy đầu, dự phòng cho việc thu hoạch rau dại khi không thể hỗ trợ thu hoạch lúa mì.
Chu Minh Dũ đi đến mương nước, cắt một ít cỏ xanh bỏ vào sọt giúp cô che lại, Mạc Như bảo anh cứ cắt lúa mì một mình, cứ để ở trên đất cho đến khi cô trở lại.
Cô chào tạm biệt với Chu Minh Dũ, sau đó vác thỏ rừng trở về nhà, quay người lại cô lập tức bỏ thỏ rừng vào trong không gian, vừa giữ tươi để không bị hôi, vừa tránh khỏi bị rớt mất, vì để cho người trong nhà không hoài nghi, cô vẫn rời đi một thời gian.
Trên đường, cô nhìn thấy rau dền gai liền đi ngắt lấy lá non, còn cỏ ở bờ sông thì cắt một vài cây mãnh ma. Cây mãnh ma dùng để bện dây thừng là tốt nhất, nhưng mà những người nông dân lại thường dùng để buộc chổi, buộc hàng rào, bện các sản phẩm về đệm cỏ.
Cô thuận tay bắt mấy con cào cào lớn màu xanh có đầu nhọn, dân bản xứ gọi là “Hơi mộc giáp” ngốc ngốc rất dễ bắt, còn một loại khác là “Đặng đảo sơn” là khó bắt nhất, giống như một con quỷ tinh.
Sau khi thu hoạch được rất nhiều rau dại cùng cây mãnh ma, cô nhìn thời gian có lẽ đã đúng giờ, lập tức trở về ruộng lúa mì để hỗ trợ.
Trên đường đi, cô nhìn những xã viên các đội đang làm việc, thật sự có rất nhiều loại phong cách khác nhau.
Bởi vì là làm việc tập thể, cho nên cũng sẽ có người muốn kéo dài công việc, không giúp được bao nhiêu sức lực cứ ì ì ạch ạch. Ở Đội hai thì còn tốt, Đội ba Đội bốn thì khỏi phải bàn, Đội một có tốt hơn một chút nhưng cũng không ít người có tật xấu này.
Đội hai đều đã làm việc cả nửa ngày trời rồi, Đội một mới ở trên mặt đất bắt đầu mở đại hội động viên.
Đội trưởng Chu Minh Quý ngước mặt lên trời, cất cao giọng, hô to:
“Các xã viên trong đội, tằm già nhất thời, lúa mì chín một buổi, chúng ta phải đoạt thực ăn trong miệng hổ!”
“Chúng ta nhất định phải hạ quyết tâm, không ngại hy sinh, khắc phục muôn vàn khó khăn, phấn đấu vì một mùa lúa mì thắng lợi!”
“Đây là nhiệm vụ gian khổ mà quang vinh do Đảng cùng nhân dân giao cho chúng ta!”
Sau khi ông ta hô một tiếng hiệu lệnh “Thu hoạch!” Các đội viên mới bắt đầu phân tổ, vọt vào ruộng bắt đầu cắt lúa mì.
Nghe nói làm việc tập thể vào thời điểm này thì phải tìm một người dùng lưỡi hái có kỹ thuật nhanh, động tác mau lẹ đi đầu, đi hai bên trái phải là người dùng lưỡi hái giỏi thứ hai thứ ba, sau đó những người khác mới cùng tiến lên, cái này cơ bản chính là sắp xếp dựa theo kỹ thuật cùng tốc độ, không có tốc độ cùng kỹ thuật thì không thể cầm được lưỡi hái.