Chương 541: Nhảy sông(2)
Lúc đó, Vương Ngọc Cần cảm thấy dì cả này bụng dạ hẹp hòi, chẳng qua chung quy cũng là trưởng bối thân thích, hơn nữa người ta chỉ oán trách một lúc, tất nhiên là cũng không có gì để nói, chỉ cần dành thời gian nhắc nhở mẹ chồng là được.
Nào ngờ, chớp mắt thì người ta đã đến kiếm chuyện, chạy đến nhà bác hai để làm mất mặt, còn đòi chiến sĩ thi đua phải bồi thường.
Các người đúng là không biết xấu hổ, không sợ mất mặt chút nào cả.
Các người không sợ nhưng chúng tôi sợ, đây nếu để người khác biết nhà bọn họ có người thân như thế thì thực sự không ngẩng đầu được nữa.
Vương Ngọc Cần vạch trần bộ mặt thật của Lý Quế Hoa và Lưu Bình, hai người ngượng ngùng khó chịu, mặt đỏ tía tai.
Lưu Bình nói: “Đừng có ăn nói linh tinh, chúng tôi không bán con gái, chúng tôi chỉ muốn tìm tên khốn nạn kia tính sổ mà thôi.”
“Vậy sao các người không tính toán? Chạy đến nhà chúng tôi làm ầm ĩ.” Trương Cấu chế giễu.
Bị Vương Ngọc Cần nói như thế, Khám Yến Nhi vốn đang cúi đầu run run thì đột nhiên ngẩng cao đầu, nhìn mẹ và chị dâu: “Hai người thực sự có dự tính như thế sao?”
Cả hai sững sờ, Lý Quế Hoa vô thức nói: “Đừng có nói linh tinh, sao ba mẹ có thể làm như thế được, mẹ chỉ muốn đến tìm hắn liều mạng.”
Lưu Bình vô thức thừa nhận: “Đúng thế! Dù sao cũng bị hắn làm nhục dơ bẩn cơ thể rồi, cũng không thể ngủ không như thế, tốt hơn hết là phải đòi chút lợi từ hắn.”
“Các người thật khốn nạn.” Khám Yến Nhi la lên, bưng mặt chạy ra ngoài.
Mạc Như sợ cô ấy nghĩ không thông nên cản lại, nào ngờ Khám Yến Nhi trợn mắt nhìn cô, ánh mắt chứa đấy sự oán hận.
Khám Yến Nhi nước mắt giàn giụa, đôi mắt đỏ ửng, tức giận nhìn Mạc Như, khàn giọng nói: “Cô đắc ý rồi.” Nói xong, cô ấy đẩy Mạc Như ra rồi chạy đi.
Lý Quế Hoa la to: “Sao cô không kéo con bé lại, nó muốn nhảy sông, mau chặn nó lại.”
Trương Thúy Hoa nói: “Ăn cơm đi làm thôi, đâu có thời gian rãnh mà nói chuyện vớ vẩn.”
Bà lạnh lùng ra lệnh, người nhà mau chóng đi ăn cơm, không ai quan tâm đến Lý Quế Hoa và Lưu Bình.
Cuối cùng, Lý Quế Hoa lo lắng cho con gái, nhanh chóng chạy đuổi theo ra ngoài tìm Khám Yến Nhi.
Ngoài cổng có một đám phụ nữ vây quanh xem náo nhiệt, lúc này trời cũng đã tối, Lý Quế Hoa lạ nước lạ cái, cũng không biết con gái đang ở hướng nào.
Bà ấy hét to: “Con gái tôi đâu?”
Ngô Mỹ Anh chỉ về phía tây: “Chạy đến đó rồi.”
Lý Quế Hoa kêu lên một tiếng: “Con gái của mẹ, đừng có nghĩ quẩn như thế.”
Trương Thúy Hoa ở trong sân hét to: “Mau đi ăn cơm rồi đi làm, đừng có rãnh rỗi tán hươu tán vượn nữa.” Không đi ra đồng thì đi xe dây thừng, đâu có được thoải mái như thế?
Những người phụ nữ đang đứng ở cửa đều vội vàng giải tán, thím hai đã lên tiếng, không cút đi thì ở đó sẽ bị mắng chửi.
Lý Quế Hoa và Lưu Bình chạy đến ven sông, mờ mờ ảo ảo nhìn Khám Yến Nhi đứng ở ven sông bám lên một cái cây nhỏ, bà ấy lập tức gào to: “Yến Nhi! Đừng có nghĩ quẩn như thế, nếu con nhảy xuống thì chẳng phải dồn ép mẹ ruột của con hay sao?”
Lưu Bình cũng chạy đến: “Yến Nhi! Sao lại không hiểu chuyện như thế, mấy hôm nay chị và mẹ vì chuyện của em lo lắng vô cùng, mất mặt thì cũng không nói làm gì, lại còn...”
“Ùm” Khám Yến Nhi thực sự nhảy xuống sông rồi.
Lý Quế Hoa kêu la thảm thiết: “Con gái ơi!” Bỗng chốc, bà ấy nằm bệt dưới đất.
Lưu Bình cũng nhảy cẫng lên, hét to: “Người đâu, đến cứu người đi.”
Lúc này, Ngô Mỹ Anh và những người khác chạy đến xem náo nhiệt.
Lưu Bình mắng chửi: “Sao người trong thôn các người xấu xa không có chút tình người như thế? Sao lại thấy chết không cứu, các người mau đến cứu Yến Nhi của tôi đi.”
Thiền Điệp Cầm cười nói: “Đều là phụ nữ, đều không biết bơi, tại sao lại bảo chúng tôi nhảy xuống cứu, sao cô không tự mình đi cứu đi?”
Ngô Mỹ Anh nói: “Các người đừng nóng vội, nước ở đây không sâu, không chết đuối được đâu, đứng lên là được rồi.”
Liễu Tú Nga quát: “Mau đi lấy gậy đến kéo người lên đi.”
Thiền Điệp Cầm nói: “Người ta muốn nhảy sông, kéo là người ta lên à?”
Có người cười nói: “Muốn nhảy sông gì chứ, nếu muốn nhảy thì lúc đó nhảy ở thôn mình đi, còn chạy đến đây nhảy ở thôn chúng tôi.”
“Đúng thế, đúng là không biết xấu hổ, không sợ mất mặt, đây là đến để bôi nhọ chiến sĩ thi đua đây, người không biết còn tưởng là chiến sĩ thi đua làm nhục cô ta đấy.”
“Sao lại không biết xấu hổ như thế, sau này đừng để bọn họ đến thôn chúng ta nữa.”
Tranh cãi quy về tranh cãi, những người phụ nữ vẫn nhanh nhẹn lấy gậy đến, đừng bên sông thử tìm kiếm, quả nhiên đã chạm vào một người.
Khám Yến Nhi cũng không phải thực sự muốn nhảy xuống sông, chẳng qua là không hiểu môi trường, lúc bò lên cái cây nhỏ trượt chân rơi xuống mà thôi.