Chương 543: Nhảy sông(4)
Lý Quế Hoa không nghi ngờ bọn họ không nỡ cho ăn, thực sự còn tưởng khẩu phần lương thực không đủ, dù sao đại đội bọn họ cũng như thế, chỉ những người có quan hệ tốt với cán bộ mới được chia ăn cơm khô, rất nhiều người một ngày ba bữa cháo.
Bà ấy đâu ngờ còn có những người kỳ lạ như đội hai, ăn cơm khô cũng có thể ăn no ư?
Cuối cùng cũng không thể để bọn họ đói, tất nhiên cũng không thể để bọn họ được ăn no, ăn no sáu mươi phần trăm là được rồi.
Ban đêm bọn họ vẫn đến nhà Lý Quế Vân, dù sao cũng là chị em ruột, Lý Quế Vân cũng không thể mặc kệ không lo. Bà ấy đưa chăn bông cho bọn họ dùng, còn mượn quần áo của Vương Ngọc Cần cho Khám Yến Nhi thay.
Kết quả, đêm đó Khám Yến Nhi cảm lạnh, ho và sốt. Ngày hôm sau Lý Quế Hoa nhân cơ hội đó bảo con dâu về đi làm, còn bà ấy ở lại ở lại nhà Lý Quế Vân chăm sóc con gái.
Mặc dù Trương Thúy Hoa thấy không được, nếu bà là Lý Quế Vân thì sẽ đuổi thẳng hai người đi, nhưng Lý Quế Vân không phải là người có tính cách như thế nên tất nhiên cũng không gò ép được, bà cũng mặc kệ.
Gia đình nào cũng có chỗ khó, ai cũng có những người thân gây khó dễ, người khác cũng không giúp gì được, không dễ lo chuyện bao đồng.
Lý Quế Vân còn có thể chịu đựng nhưng Vương Ngọc Cần thì không chịu nổi nữa, hôm đó cô ấy đã mắng chửi Khám Yến Nhi một trận.
Bởi vì áo quần của Khám Yến Nhi đã hong khô nhưng lại không chịu thay mà vẫn mặc đồ của Vương Ngọc Cần, kết quả ban đêm có kinh nguyệt làm dơ áo quần của Vương Ngọc Cần.
Chuyện này không nói đến, làm dơ cũng không cởi ra giặt giũ mà còn tiếp tục mặc, nói là đợi hết rồi giặt luôn một thể.
Lý Quế Hoa còn nói cái gì mà: “Dù sao cũng làm dơ rồi còn biết làm gì nữa? Cởi ra thì sạch rồi sao?” “Con dâu như cô sao không hiền lành chút nào, hẹp hòi so đo?” “Sao cô không có chút đồng cảm gì cả? Em gái cô đã như thế cô còn so đo chút chuyện vặt vãnh này ư?”
Vương Ngọc Cần tức điên, bảo bọn họ mau cút đi.
Lý Quế Vân không trấn áp được Lý Quế Hoa và Khám Yến Nhi nên chỉ đành khuyên Vương Ngọc Cần đừng tức giận, nhẫn nhịn qua hai hôm nữa bọn họ đi rồi.
Không phải đương sự cho rằng hai ngày nữa là hai ngày nữa, nếu cùng sống dưới một mái nhà thì đúng là một giây cũng không chịu đựng nổi, huống chi còn đến tận hai ngày nữa ư?
Hai ngày nữa là mấy ngày? Hai ba ngày, ba bốn ngày hay năm sáu ngày?
Đều có thể nói qua hai ngày nữa.
Nhưng Lý Quế Vân không mạnh mẽ trong chuyện này nên người khác căn bản không dễ quản.
Buổi sáng đầu tiên, nhà ăn còn lấy cơm cho hai mẹ con, đến trưa có người không chịu nổi, có thành kiến rất lớn: “Cơm nước ở nhà ăn đều tính theo khẩu phần lương thực, dựa vào đâu mà cho bọn họ ăn?”
Nhất là Vương Liên Hoa và Triệu Bội Lan mấy người đó.
Triệu Bội Lan lớn tiếng trách móc: “Như thế không được, lần trước nói thế nào?”
Cô bảo ba mẹ đến ăn miếng thịt, bọn họ không biết xấu hổ xem thường cô, dựa vào cái gì mà hiện tại Lý Quế Vân có thể để cho cháu ngoại của chị gái đến ăn cơm?
Trương Thúy Hoa nói: “Cô đừng có làm ồn, lại không lấy cơm cho bọn họ, không ăn của cô đâu.”
Triệu Bội Lan bối rối nói: “Tôi cũng không phải sợ ăn ở nhà tôi, nếu thực sự có khó khăn thì ăn một miếng cũng được, nhưng không có ai dư dả cả, ngày nào cũng ăn thì ai mà chịu nổi?”
Vậy nên bữa trưa không có đền bù cho Lý Quế Hoa và Khám Yến Nhi, hai đứa con gái trong nhà Lý Quế Vân dẫn theo con cái, vốn dĩ chỉ lấy cơm đủ ăn, hiện tại còn cho hai người lớn ăn, làm sao mà đủ?
Huống hồ Lý Quế Hoa tự nhận nhà ông Chu nợ bà ấy và con gái, bọn họ đến đòi nợ nên tất nhiên là không khách sáo rồi.
Lý Quế Vân vừa mang cơm nước về, bà ấy lập tức cầm hai cái bánh ngô hấp, bà ấy và con gái mỗi người một cái, ăn miếng trước đã, ăn xong lại húp cháo rột rột hoặc ăn rau.
Hoàn toàn không bận tâm đến Lý Quế Vân.
Cô ta đã nghĩ kỹ, dù sao Lý Quế Vân cũng là xã viên của đội hai bọn họ, hơn nữa trong nhà cũng có con dâu, nhà này còn có chị em dâu, bọn họ còn có thể trừng mắt nhìn bà ấy chết đói ư?
Cô ngẫm nghĩ lúc Lý Quế Vân không chịu đựng được, có thế nào cũng sẽ đến nhà Trương Thúy Hoa và Vương Nguyệt Nga tìm chút gì đó ăn, bảo đảm không chết đói.
Lý Quế Vân chỉ cảm thấy mất mặt, lại sợ gây phiền phức cho người khác, làm gì còn mặt mũi để ăn, tất nhiên là bà ấy đói hoặc tùy tiện ráng ăn miếng, đói đến mức ngực trước dính sau lưng rồi.
Còn về phần Vương Ngọc Cần, mới đầu còn thấy mẹ chồng tội nghiệp không có cơm ăn nên lần nào cũng cùng con chia bớt cho bà ấy để lấp đầy bụng.