Chương 574: Xúi giục và đuổi đi (2)
Lúc này Trương Đức Phát nằm một chỗ, Trương Căn Phát không ở nhà, hai người đi về từ bên ngoài hoàn toàn không có cản trở gì, thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn.
Lúc bọn họ về nhà, phát hiện bác ba lại đang nói chuyện với ba mẹ và hai mẹ con Lý Quế Hoa ở nhà.
Cả nhà hòa thuận, vừa cười vừa nói, lại cực kỳ hòa hợp, cứ như đi thăm họ hàng bình thường vậy.
Điều này còn khiến người ta sợ hãi hơn đánh bể đầu được chứ.
Mạc Như và Chu Minh Dũ nhìn nhau một cái, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Khám Yến Nhi nhanh chóng nhìn bọn họ một cái, sau đó cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lý Quế Hoa.
Lý Quế Hoa nhìn thấy bọn họ, cười chào hỏi: “Ôi trời hai vợ chồng về rồi à.”
Lý Quế Vân cũng cười, nhẹ nhàng vui vẻ: “Minh Dũ, Sỏa Ni, dì cả với chị con sắp đi rồi.”
Chu Minh Dũ và Mạc Như nhìn nhau một cái, thật hay giả vậy? Sao không đáng tin lắm.
Xem ra tin tưởng hai người này sẽ đi thì chỉ có Lý Quế Vân, bởi vì Trương Thúy Hoa cũng không tin.
Bà nói: “Nếu đã phải đi, cũng không còn sớm nữa xuất phát sớm chút, trên đường đi cũng hơn nửa ngày đó.”
Lý Quế Vân nói: “Chị dâu hai à, để chị dâu hai với Yến Nhi ăn bữa cơm rồi đi, từ tối qua là chưa ăn cơm rồi.”
Trương Thúy Hoa nói: “Mọi người tự múc đi, tôi không quản việc của mọi người.
Bà nhìn dáng vẻ vui mừng ngu ngốc của Lý Quế Vân, thực sự là không nói được gì: “Chỉ cần đừng kiếm chuyện ngang ngược nữa, tôi cũng không nhiều chuyện đâu.”
Lý Quế Vân cười nói: “Không đâu, bọn họ là bị tổn thương buồn bã nên hồ đồ, bây giờ hiểu ra rồi không như thế nữa.”
Lý Quế Hoa cũng nói: “Chắc chắn là không rồi, chúng tôi là giận hồ đồ mới nói lời khó nghe. Mọi người đều là chị em dâu tốt, chắc là sẽ không tính toán đâu. Hôm nay tôi xin lỗi tạ lễ với mọi người, mọi người cũng đừng trách em ba…”
Trương Thúy Hoa bình thường nói: “Đều là người một nhà, không ai tính toán đâu.”
Mạc Như thấy Lý Quế Hoa lại đến xin lỗi tha thứ, cảm giác càng giật mình hơn, cô không muốn trò chuyện với hai mẹ con Lý Quế Hoa nữa, chào hỏi một tiếng rồi cùng Chu Minh Dũ về trước.
Lý Quế Vân cũng xin phép Trương Thúy Hoa, bà ấy nhanh chóng đến nhà ăn lấy ít cơm về làm ăn, thực sự là đói chết đi được.
Từ tối qua là đã không ăn cơm rồi, hoàn toàn không chịu nổi.
Bây giờ thực sự là đói đến mức rã người, đói đến mức sốt ruột.
Có thể là bởi vì đói quá, ba người đều không còn sức, cũng có thể là nôn nóng ăn cơm, lúc rời khỏi nhà Trương Thúy Hoa, Lý Quế Hoa vấp té một cái ở cổng.
“Bịch một cái ngã lăn trên mặt đất, ngay lập tức ôm chân đau nằm lăn trên mặt đất: “Trời ơi, gãy cổ chân rồi, gãy rồi!”
Lý Quế Vân hết hồn vội đi gọi người: “Chị dâu hai, chị dâu hai!”
Trương Thúy Hoa ra xem, đấy, còn nói đi nữa, biết ngay hai người này sao mà có thể đi được.
Từ lúc hai người qua lau nước mắt nói muốn đi, Trương Thúy Hoa một chữ cũng không tin.
Chắc chắn là chiêu trò của bọn họ.
Quả nhiên.
Việc này đương nhiên là mưu kế của hai mẹ con, lúc sáng, thấy sắp trưa ăn cơm trưa nhưng mà nhà ăn không cho bọn họ ăn, hai người phụ nữ bọn họ cũng không giành.
Bọn họ đã ăn hết đồ có thể ăn ở trong nhà Lý Quế Vân, thậm chí ra ngoài vườn rau ăn trộm cải bó xôi về nấu nước trụng ăn.
Chỉ tiếc rằng có người nhìn thấy la lên ăn trộm rau, hoàn toàn không có cơ hội, cũng chỉ ăn trộm được hai bó, về nấu nước trụng lên cũng có một chén nhỏ thôi.
Một chén bó xôi nhỏ, hai miếng là hết rồi, không ăn còn đỡ, càng ăn lại càng đói.
Hai mẹ con thì thầm một chút, Lý Quế Hoa lại bắt đầu nói chuyện tình cảm với em gái.
“Em ba à, chị có lỗi với em, làm em có cơm mà không có để ăn, em á, đúng là thật thà, thật thà quá, thôi em mau đi ăn cơm đi, đừng quan tâm mẹ con chị.” Bà ấy uể oải nói, bảo Lý Quế Vân đi ăn cơm.
Lý Quế Vân không làm được: “Chị cả chị nói gì vậy, chúng ta là chị em ruột, ba mẹ mất sớm, cũng không trả ơn được mấy ngày, chị em chúng ta còn không giúp đỡ lẫn nhau thì còn có ý nghĩa gì nữa?”
Lý Quế Hoa khóc òa lên, ôm Lý Quế Vân khóc òa: “Được rồi, chúng ta cũng đừng nói lời vô nghĩa nữa, em đối xử tốt với chị, chị cũng biết, chị làm sao mà hại em được. Yến Nhi số khổ, chị số khổ, mẹ con chị không thể liên lụy em nữa, thôi thì em sống cho thật tốt đi.”
Bà ấy nói với Khám Yến Nhi: “Yến Nhi, dọn dẹp một chút, chúng ta đi thôi.”
Yến Nhi có hơi yếu ớt, ngồi cũng ngồi không vững, loạng choạng: “Được, mẹ à, chúng ta mau đi đi, đừng ở lại thêm phiền phức cho dì ba của con nữa, để người ta chê cười. Mẹ xem, chúng ta ở mấy ngày này, những người này mặt không còn là mặt, mũi không còn là mũi, không nể mặt mũi dì ba chút nào cả, chúng ta đừng để dì ba khó xử.