Chương 581: Ngọt ngào
Mạc Như bây giờ mới phát hiện trên tai cô còn có hai chiếc bông tai bạc, là trái đào nhỏ lủng lẳng ngắn, tinh tế dễ thương.
“Cuối cùng cũng sắp phải kết thúc rồi nhỉ.” Mạc Như nói.
Phó Trân lắc đầu: “Chưa chắc, có nhiều đơn vị còn đang bận rộn nữa, yêu cầu người dân từng nhà từng hộ luyện sắt, có mấy đứa nhỏ thì vui mừng, trở thành đồ chơi của chúng nó. Ngày trước còn làm chỉnh đốn phản động, hai chủ nhiệm y thuật cao siêu làm việc thành thật cần mẫn của bệnh viện bên cô bị phê bình, cho xuống đến các công xã.”
Mạc Như sợ tâm trạng thất vọng, trêu chọc cô ấy: “Bác sĩ tốt như vậy nếu như được đưa đến công xã Hồng Kỳ thì chúng tôi vui mừng còn không kịp, phải hầu hạ cho đàng hoàng.”
Phó Trân cũng cười lên: “Bây giờ tôi cũng là bác sĩ mà.”
Mạc Như chúc mừng cô ấy.
Phó Trân cười nói: “Không có gì, chỉ là thiếu người thôi, tất cả y tá đều tham gia tập huấn, sau đó bác sĩ thực hiện nhiệm vụ điều trị ở nông thôn.”
Nói chuyện được vài câu, Mạc Như đi lấy sơn tra cho cô ấy ăn.
Phó Trân chê chua: “Ngon thì ngon đó, chỉ là buốt răng.”
Mạc Như cười nói: “Bây giờ cũng không có việc gì mình là sơn tra phủ đường ăn.”
Phó Trân tò mò nói: “Chính là kẹo hồ lô đúng không? Mạc Như giỏi thật đó.”
Mạc Như ngại ngùng: “Làm gì có, chỉ là nghe người ta nói, đơn giản lắm.”
Cô đi đến gian phòng phía đông lấy đường trắng ra, phía bắc đều là đường trắng, làm sơn tra phủ đường càng thích hợp hơn.
Sơn tra sớm đã chọn sẵn rồi, rửa sạch sẽ để ráo nước.
Cô nhóm lửa, sau đó đổ vào nửa chén nước, rồi đổ thêm nửa chén đường, để lửa nhỏ nấu từ từ, chờ lúc nước đường bắt đầu kéo sợi được thì tắt lửa, đổ hết sơn tra vào trong đó đảo đều, đề chúng đều được phủ đường thật kỹ.
Lúc nguội hơn một chút, tráng nhẹ một ít bột khoai lang trong chén, sau đó lăn sơn tra đã được phủ đường qua một vòng, rồi phủ một lớp bột khoai lang mỏng nhẹ, ăn vào ngọt hơn.
Phó Trân nhìn thấy ngạc nhiên kêu to: “Thật lợi hại!”
Cô ấy lấy một cục ăn từng miếng nhỏ: “Ừm, rất ngọt, rất ngon, Mạc Như, cô làm sơn tra phủ đường này có thể mang vào trong huyện bán.”
Mạc Như cười nói: “Cũng là bán kẹo, không có bao nhiêu kỹ thuật.”
Lúc này đường quý hiếm quá, làm lượng lớn hoàn toàn không thể nào, cũng không có nhiều người mua đến vậy.
Hơn nữa cũng không cho bán.
Chu Thất Thất tỉnh rồi, ú ú ớ ớ đòi ăn.
Mạc Như cho nó liếm thử, hai mắt nó ngay lập tức phát sáng, vẫy bàn tay nhỏ xíu đòi thêm…
Mạc Như nghiêm mặt phê bình cô bé: “Nếm thử là được rồi, làm gì có đứa trẻ như con, ham ăn như vậy không được đâu.”
Phó Trân thấy cô nghiêm túc dạy trẻ con nhỏ như vậy, không nhịn được cười nằm ở mép giường đất: “Cô cũng thú vị thật đấy, con bé có hiểu không?”
Mạc Như nói: “Hiểu chứ, cô có thấy nó đang không vui không?”
Phó Trân nhìn một cái, đúng thật là Chu Thất Thất đang bĩu môi, mắt trĩu xuống, dáng vẻ giận dỗi, ngay lập tức cảm thấy thú vị hơn nữa.
Lúc mặt trời bắt đầu lặng Chu Minh Dũ mang hết hành lý của Phó Trân về.
Lần này bệnh viện huyện cử xuống một đám bác sĩ và y tá, ngoại trừ đến xưởng sắt thép thì là đến các công xã, đại đội để tuyên truyền, tập huấn.
Người sợ chịu khổ đếu muốn đến công xa, không chịu xuống đại đội.
Đáng lẽ Phó Trân được điều xuống công xã, nhưng mà cô ấy muốn tìm Mạc Như xin đến đại đội Tiên Phong, nhường cơ hội đi công xã cho người khác.
Nhưng mà cô ấy cũng không nhường không, mà là bán cho người khác, bán được phiếu lương thực năm cân.
Cô ấy lấy hết phiếu lương thực năm cân và lấy ra quà cáp mang đến cho Mạc Như.
Một hộp ktôi trang điểm Pechoin, một chai dầu gió Pechoin, còn có một cục xà phòng màu gạo, không biết hiệu gì nhưng có mùi thơm nhẹ nhàng.
Những thứ này đều không rẻ, trước đó Mạc Như từng mua một chai dầu ở hợp tác xã, cảm thấy mùi thơm nồng hăng quá, bôi trên mặt thơm nồng, buổi sáng ra đường dễ khiến người ta chú ý quá nên sau này đặt ở nhà tối mới thoa.
Cô biết mình mà nói lời quà tặng quý giá tốn kém gì đó nữa Phó Trân sẽ chê cô thô tục, không nói gì, chỉ nghĩ rằng sau này mình tăng thêm cho cô ấy một ít nông sản và bông...
Phó Trân có mang theo chăn mền của mình, một tấm ga giường caro trắng xanh, một tấm chăn hoa trắng nền xanh, còn có một tấm thảm nhung dày long phượng cát tường, những thứ này Mạc Như đều chưa từng nhìn thấy ở hợp tác xã và cửa hàng bách hóa.
Thảm nhung rất dày, chắn gió giữ ấm, bông mềm sờ vào ấm, không lạnh chút nào.
Ngoài ra còn có một hộp gỗ đựng đồ dưỡng da, đồ trang điểm, son, phấn màu da Khổng Phượng Xuân, chì kẻ mày, thậm chí còn có lô cuốn tóc.
Phó Trân lấy ra thấy Mạc Như không tò mò cũng không ngạc nhiên nên thở phào nhẹ nhõm, cô ấy cứ sợ Mạc Như sẽ giống như những phụ nữ dưới quê khác thắc mắc đủ điều, hỏi này hỏi kia, nói ra nói vào, chê cô ấy giai cấp tư sản chủ nghĩa hưởng thụ thì cô ấy lại phải giải thích thêm.