Chương 583: Ngọt ngào (3)
Bây giờ trời trở lạnh đồ ăn nguội nhanh hơn, nhiều người lấy cơm rồi cũng không về nhà, tìm nơi mát mẻ ở đó vừa nói chuyện vừa ăn cơm, vài miếng là ăn hết hai củ khoai lang, một chén cháo đặc vào bụng, sau đó hoặc là đến đội làm việc linh tinh, hoặc là nói chuyện một chút rồi về nhà ngủ.
Trời tối rồi nhưng mà vẫn thấy đường, Mạc Như bưng cơm, Chu Minh Dũ ẵm con gái, Phó Trân bưng cháo đặc, ba người đi về nhà.
Bên kia Chu Thành Liêm và Chu Bồi Cơ cũng bưng cơm và cải mặn đi theo qua, Chu Thành Liêm cười nói: “Bác sĩ Phó, có phải cô ăn không quen cơm của chúng tôi không, sáng tối ăn khoai lang, đúng là họ nhà khoai mà.”
Phó Trân cười nói: “Khoai lang ở đây khá ngọt mà.”
“Ngọt gì chứ, cô vừa ăn thì còn đỡ, ăn mỗi ngày không được đâu, người thành phố như cô ăn không quen, khó chịu.”
“Như vậy sao?”
“Ừm, chứ sao nữa.”
Mạc Như nhìn Chu Thành Liêm hai mắt phát sáng, dùng tay đẩy nhẹ Chu Minh Dũ, kêu anh có gì thì nhắc nhở Chu Thành Liêm một chút, đừng có hoang tưởng.
Con gái độc thân xinh đẹp vừa xuất hiện, các đàn ông cứ rung động bất an, đặc biệt là lúc dậy thì có nhiều hoóc môn, không suy nghĩ đến tình hình hiện tại.
Như vậy không tốt.
Chu Minh Dũ nói rằng anh biết rồi.
Vừa vào nhà, Chu Minh Dũ đi bật đèn.
Chu Thành Liêm nhỏ tiếng nói: “Sỏa Ni, cháu không thêm đồ ăn cho bọn chú à? Mì trộn dầu mè thơm lắm đó, vừa hay cho bác sĩ Phó nếm thử.”
Mạc Như liếc nhìn anh ta một cái: “Tối rồi thêm đồ ăn gì chứ, ăn cũng phí.”
Hơn nữa bột mì đó quý hiếm như vậy, có thêm cũng làm cho một mình Phó Trân, sao có thể cho bọn họ!
“Ngựa không cỏ dại không béo mà, hơn nữa tối đói, khoai lang này không no lâu, ăn một hồi là đói.”
Chu Bồi Cơ nói: “Không phải có cháo đặc sao? Bình thường sao không thấy chú nhiều chuyện như vậy.”
Chu Thành Liêm nhanh chóng nhìn Phó Trân một cái, thấy cô đang mỉm cười trêu Chu Thất Thất, anh ta rất muốn cô ấy nhìn mình một cái.
Mạc Như mang sơn tra phủ đường ở trên bếp ra: “Đây là đồ làm cho bác sĩ Phó, nếu như hai người không ngại thì ăn vài miếng đi, coi như là thêm món rồi.”
Phó Trân cười nói: “Sơn tra có lợi cho tiêu hóa, ăn xong đói nhanh hơn.”
Chu Thành Liêm cười nói: “Sơn tra này đẹp mắt quá, trước giờ chưa từng ăn như vậy, nếm thử một cái, còn lại để dành cho bác sĩ Phó.”
Anh ta còn sợ Chu Bồi Cơ lấy nhiều nên lấy một quả.
Chu Bồi Cơ cười khinh một tiếng: “Đây là đồ cho bác sĩ Phó người ta, đâu phải cho chú, chú chủ động cái gì chứ?”
Ăn cơm xong, Phó Trân ngồi trên giường đất nhìn bức tranh mà Mạc Như đã vẽ, cảm thán vô cùng, khen mãi không ngớt.
Mạc Như cười nói: “Cô đừng khen tôi nữa, tôi cũng chỉ là vẽ bậy theo thôi.”
Phó Trân nói: “Nếu như ai cũng vẽ bậy được như vậy thì người trong thiên hạ là họa sĩ hết rồi, Mạc Như phải vẽ cho tôi một bức để tôi mang về treo trong phòng.”
Chưa đợi Mạc Như lên tiếng, Chu Thành Liêm cười nói: “Bác sĩ Phó cô chỉ cần nói, muốn gì Sỏa Ni nhà chúng tôi vẽ cho cô.”
Chu Bồi Cơ trợn tròn mắt: “Được rồi, mau đi thôi.”
Chu Thành Liêm nói: “Chú đi gánh nước cho Sỏa Ni, có phải trong lu hết nước rồi không?”
Chu Bồi Cơ đánh anh ta một cái: “Chú coi như Chu Minh Dũ chết à, tối nay còn cần chú gánh nước.”
Chu Thành Liêm bị kéo ra ngoài, không cam tâm, anh ta áp lên khung cửa hỏi: “Minh Dũ, các cháu ngủ thế nào?”
Mấy người thầm thở dài trong lòng, sao chú hỏi câu này, hỏi ngượng vậy chứ.
Chu Thành Liêm cười hì hì nói: “Bác sĩ Phó người ta ngủ một mình chán quá chừng, hay là cho cô ấy ngủ một phòng với Sỏa Ni, chú đến ngủ chung với cháu?”
Chu Minh Dũ: Có chú biết à! Sao cháu chưa biết đó giờ chú phiền vậy chứ! Cháu có vợ cháu không ôm ngủ, ai muốn ngủ chung với chú chứ. Cháu đâu phải bị bệnh tâm thần thích ngược đãi.
Chu Bồi Cơ đá ông ta một cái: “Chú đừng có điên nữa, làm phiền bác sĩ Phó người ta nghỉ ngơi, đi thôi.”
Chu Thành Liêm ấm ức bị Chu Bồi Cơ kéo đi, ra khỏi cửa còn than thở: “Còn sớm mà, cháu gấp gì chứ, giờ này đâu có ngủ được, cháu buồn ngủ thì cháu về nhà cháu ngủ đi, chú đâu có ngủ chung với cháu.”
Đã về nhà hết rồi, đã không còn ngủ lều cỏ ở công trường nữa.
Chu Bồi Cơ chê bai nói: “Chú đúng thật là không có sĩ diện, ai thèm ngủ chung với chú chứ, vừa ngáy vừa hôi chân.”
Nói xong, hắn bỏ đi.
Chu Thành Liêm quay đầu lại nhì, từ trong khe lá chuối còn nhìn thấy cửa sổ nhà Mạc Như, Phó Trân ngồi bên trong cửa sổ thủy tinh, cười tủm tỉm, khiến anh ta cảm nhìn thế nào cũng đẹp, giống như hoa nguyệt quế xinh đẹp kia nhìn mãi không chán.
Anh ta cảm thấy mình cứ mơ màng trên đường về nhà.
Trong nhà, mọi người nói một chút về chuyện luyện luyện sắt thép, cuối cùng nói đến Khâu Lỗi.