Chương 587: Phúc lợi cả đội (3)
Mạc Như nói: “Đây là phúc lợi chính phủ cho, không cần điểm công tác, không phân biệt tứ thuộc hộ, chị dâu gọi người đến đi, phụ nữ cả thôn tốt nhất không chừa người nào.”
Khó khăn lắm mới có một bác sĩ không chê phụ nữ dưới quê, các người còn không nhanh chân lên, đúng là lỡ chuyến này là không còn chuyến khác đâu.
Ngô Mỹ Anh thấy Mạc Như kêu cô ta đi gọi, hơi uất ức, nhưng mà chiến sĩ thi đua dặn dò cũng không thể không nghe, cô ta chỉ đành khó chịu đi gọi Trần Tú Phương.
Trần Tú Phương đang ở nhà trông người già trẻ tôi xử lý một ít hoa cao lương nhặt được, đều là nhặt từ đội ba đội bốn. Mọc mầm rồi thì cho gà ăn, đồ tốt thì để lại bổ sung khẩu phần ăn, không lãng phí hạt nào.
Ngô Mỹ Anh không thèm gõ cửa là bước vào, hét lên: “Trần Ái Nguyên phóng loa đi gọi đến phòng y tế, cô không biết à? Sao còn chưa đi?”
Đương nhiên là Trần Tú Phương nghe thấy, nhưng mà cô ta là tứ thuộc hộ đương nhiên không dám chen chúc, cô ta vịnh eo đứng dậy: “Tôi cũng đi được à?”
Ngô Mỹ Anh khó chịu nói: “Không đi được còn đến kêu cô à? Có phải phải kiệu tám người đến mời cô đi không?”
Trần Tú Phương vội nói: “Không cần không cần, tôi đi ngay.”
Ngô Mỹ Anh hừm một tiếng, nói: “Tắm rửa đi rồi đi, đừng hôi thối là người ta khó chịu.”
Chu Tiểu Lan nói: “Chúng tôi tắm rửa mỗi ngày, sạch sẽ lắm đó.”
Ngô Mỹ Anh nói: “Chủ nghĩa tư bản phái hưởng thụ, nếu không phải các người làm việc không được, nên chỉ có thể đòi hỏi trong cái nghèo thôi.”
Nói xong là quay người đi.
Chu Tiểu Lan cắn môi, nước mắt rưng rưng trong mắt, bà nội cô ta nhìn thấy vội nói: “Không sao, đừng khóc.”
Chu Tiểu Lan uất ức nói: “Nói cái gì cũng mắng người ta.”
Bà nội cô ta thở dài: “Tứ thuộc hộ là không đúng rồi, không phải là chúng ta làm không tốt, đừng khóc.”
Chu Khâm Bính chạy qua: “Ba đi làm là tứ thuộc hộ, vậy sao không cho ba con về? Về thì không phải là tứ thuộc hộ nữa.”
Trần Tú Phương nói: “Đừng nói bậy.”
Người dưới quê đều ghen tị với người đi làm trong thành phố, nằm mơ cũng được đến thành phố ăn lương nhà nước, tiếc rằng lúc này nông dân vào thành phố không phải dễ dàng như vậy.
Bởi vì ngưỡng mộ ghen tị, bọn họ chèn ép cười nhạo vợ con ở dưới quê nông thôn, cũng coi như xả hơi một chút.
Cô ta nói: “Người ta nói gì kệ người ta, các con đừng nghe đừng quan tâm, làm tốt việc của mình là được. Bài tập hôm nay của con viết xong chưa?”
Chu Khâm Bính chu mỏ: “Đâu có đi học đâu, còn viết bài tập/”
Trần Tú Phương nắm lỗ tai nó đi vào nhà: “Kêu con viết thì con viết đi, đây là ba con dặn dò đó, con dám không nghe à?”
Chu Khâm Bính ngay lập tức nói viết viết viết.
Trần Tú Phương đi vệ sinh cá nhân một chút, thay bộ đồ chải chuốt chút là vội đến phòng y tế.
Phòng y tế là một căn phòng của đại đội, cô ta nhắm chỗ nào nhiều người thì chạy qua.
Lúc này Mạc Như đang phụ viết kết quả kiểm tra, vừa viết vừa hỏi: “Các chị dâu có ai biết viết chữ không, qua phụ giúp.”
Cô hỏi Ngô Mỹ Anh.
Ngô Mỹ Anh đỏ cả mặt: “Trời ơi Sỏa Ni, cô đang cười vào mặt tôi à, nó biết tôi chứ tôi không biết nó.”
Những người khác cũng không dám, tuy rằng có người biết được mười mấy hai mươi chữ, thì cũng không đủ dùng.
Nếu như người khác hỏi Trần Tú Phương chắc chắn sẽ không dám trả lời, nhưng mà Mạc Như dễ tính hòa thuận, trước giờ đều từ tốn thoải mái với cô ta, chưa từng tỏ mặt khó coi, cô ta to gan nói: “Sỏa Ni, tôi biết viết vài chữ, chỉ là viết không đẹp.
Mạc Như vừa nghe vội nói: “Chị dâu mau qua đây.”
Cô kéo Trần Tú Phương đến, không ngờ cô ta còn biết viết chữ, đúng thật là không tồi, cơ hội dành cho người có sự chuẩn bị.
Cô nói với Trần Tú Phương, cô đọc rồi cô ta viết thử xem sao.
Trần Tú Phương cầm bút viết được vài chữ, tuy rằng nét chữ hơi xiêu vẹo, trông như trẻ con viết vậy, nhưng mà viết nghiêm túc, có thể nhận ra được.
Mạc Như gật đầu, cười nói: “Chị dâu à, chị đều viết đúng hết rồi, khá được đó, chị viết tiếp đi.”
Phó Trân vừa hay kiểm tra xong một người, nghỉ ngơi một lát, uống miếng nước, tiện thể xem nội dung mà Mạc Như ghi.
Cô ấy không ngờ Mạc Như có thể viết nhiều như vậy, hơn nữa chữ viết rất đẹp, không hề giống như người học nửa vời từ lớp học chữ ra.
Mạc Như giải thích là do Cao Dư Phi dạy tốt.
Cô không thể thổi phồng Trần Ái Nguyệt nữa, bởi vì Trần Ái Nguyệt ở ngay trước mắt, Phó Trân nhìn một cái là biết ngay Trần Ái Nguyệt không biết được bao nhiêu chữ, cùng lắm là nửa vời.
Trần Tú Phương là hồi nhỏ có học một năm, sau này cô ta gả qua đây Chu Bồi Kim lại dạy cô ta thêm hai năm, vậy nên từ thường dùng thì cũng biết.
Dù gì bình thường cô ta cũng hay lén tập viết thư cho chồng mình.