Chương 589: Từ chối và thành lập
Phó Trân liếc nhìn cô ta: “Cũng không phải là do tôi viết, chẳng lẽ cô cho rằng người trong thôn có thể bịa ra à?”
Hà Mai còn định nói gì thêm, nhưng Phó Trân không khách sáo mỉa mai: “Có một số người không làm việc chăm chỉ, lúc nào cũng cho rằng người khác cũng giống như mình.”
“Cô…”
“Tổ trưởng, tôi còn có một đề nghị khác.” Phó Trân chẳng muốn cãi nhau với Hà Mai.
Tổ trưởng nhóm nhỏ điều trị ở nông thôn, Quý Mạnh cười nói: “Đồng chí Phó Trân! Cô nói đi.”
Phó Trân nói: “Dưới quê có rất nhiều trẻ em chưa được tiêm vắc xin đậu mùa, có phải chúng ta đang xây dựng hồ sơ tiêm chủng lần này?”
Không đợi Quý Mạnh mở miệng, Hà Mai nói: “Phó Trân! Cô làm như thế sẽ đem đến phiền phức cho mọi người, nếu có vấn đề thì ai sẽ phụ trách đây?”
Tiêm vắc xin đậu mùa dễ dàng như thế sao? Viết đơn, vận chuyển, cất giữ, chích ngừa đều cần nhân viên có liên quan, hơn nữa dễ xảy ra vấn đề. Ai sẽ chịu trách nhiệm trong trường hợp sau này xảy ra chuyện?
Phó Trân nói: “Trên các đường phố huyện lị và trường học đều tiêm vắc xin đậu mùa, có rắc rối hay không? Có vấn đề hay không? Ai sẽ phụ trách?”
Nếu huyện lị có thể thì tại sao nông thôn lại không thể? Đều là tạo phúc cho trẻ em, tất nhiên phải trình bày và phát huy tác dụng và các phản ứng có thể xảy ra của bệnh đầu mùa, có tiêm hay không cũng là tự nguyện, hơn nữa nhất định phải miễn phí, nếu không thì có lẽ hầu hết các bé gái không có cơ hội được tiêm vắc xin.
Quý Mạnh nói: “Ngày mai tôi về bệnh viện huyện họp, sẽ phản ánh trung thực những góp ý của các đồng chí.”
Là một tổ trưởng, tất nhiên Quý Mạnh biết tiêm vắc xin đậu mùa cho trẻ em nông thôn là chuyện tốt lợi nước lợi dân. Việc phát minh và sản xuất ra vắc xin là để tạo phục cho nhân loại. Nếu trẻ em nông thôn đều chết vì bệnh đậu mùa thì không chỉ là tổn thất riêng của gia đình, mà còn là tổn thất của cả đất nước.
Sau cuộc họp, Phó Trân đi bộ về đại đội Tiên Phong, cô ấy chào tạm việt các đồng nghiệp.
Hà Mai cười nói: “Phó Trân! Tôi không có ý nhắm vào cô, đừng có tức giận, tôi chỉ tùy việc mà xét thôi.”
Phó Trân nói: “Tôi chưa bao giờ tức giận vì những chuyện vô nghĩa.”
Hà Mai thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn cười nói: “Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ ở lại công xã làm việc, không ngờ lại được phân công đến đại đội. Nghe bọn họ nói đại đội vất vả lắm, ngủ chuồng gia súc, ăn thức ăn lợn, bữa nào cũng khoai lang, có đúng không?”
Phó Trân lạnh lùng nói: “Tất nhiên là không phải.”
Quay người bỏ đi, không muốn nói nhiều với cô ta.
Hà Mai bĩu môi, mỉa mai thanh niên bên cạnh: “Có một số người tự cho mình thanh cao, có gì mà ghê gớm, người khác không coi cô ta ra gì.”
Lý Ngạn vẫn nhìn theo bóng dáng của Phó Trân, lẩm bẩm: “Cũng xinh đẹp đấy, có gì mà tài giỏi.”
Hà Mai tức trợn tròn mắt.
Phó Trân đi ra khỏi cổng viện vệ sinh, nhìn thấy trước mặt có một chiếc xe lừa dừng lại, Mạc Như ẵm Chu Thất Thất vẫy tay với cô ấy: “Phó Trân! Họp xong rồi à?”
Phó Trân trong lòng nóng ran, nỗi buồn lúc nãy cũng tan biến, cô ấy sải bước đi đến, cười nói: “Sao các người lại đến đây, trời lạnh lắm coi chừng Thất Thất lạnh cóng đấy.”
Cô ấy tiện tay ẵm Chu Thất Thất, Chu Thất Thất giơ bàn tay nhỏ bé trắng mập mạp nắm lấy đôi bông tai của cô ấy.
Mạc Như chặn bàn tay của con gái lại, cười nói: “Các xã viên đại đội đều nói muốn cảm ơn bác sĩ Phó, đội chúng tôi đã bàn bạc cải thiện món ăn cho cô. Để anh Út Năm lấy phiếu thịt mua thịt, sau đó nấu mì thịt cho cô ăn.”
Hà Mai và Lý Ngạn đứng ngoài cổng nhìn rất rõ ràng, trên khuôn mặt Hà Mai hiện lên vẻ ganh tỵ.
“Mấy kẻ chân đất quê mua này còn muốn mua thịt, quanh năm nuôi heo cũng không nỡ ăn một miếng.”
Lý Ngạn cười nói: “Phó Trân lợi hại quá, mới có mấy hôm đã hòa nhập với đội rồi, hòa nhã hơn nhiều so với lúc ở bệnh viện.”
Hà Mai không vui nói: “Cô xem cô ta có tốt đến mấy cũng sẽ không nhìn thấy cô được tốt.”
Lý Ngạn nhìn một thanh niên cao ráo của tổ giết mổ ở phía đối diện, trên tay cầm một miếng thịt ba chỉ lớn, vóc dáng khỏe đẹp, khôi ngô tuấn tú, cô con dâu nhỏ ẵm con cũng rất xinh đẹp, không khỏi khen ngợi: “Không ngờ dưới quê chúng ta còn có hai vợ chồng xinh đẹp như thế, bọn họ ở cùng bác sĩ Phó cũng coi như một nhóm.”
Hà Mai tức giận méo miệng đi vào phòng.
Hai vợ chồng nhỏ mua thịt, đón Phó Trân rồi đi đến hợp tác xã.
Chỉ cần Mạc Như có phiếu vải trong tay thì cô sẽ mua vải, không có vải hoa nào đẹp thì có thể mua vải thường để tránh mấy hôm nữa đón năm mới hết hàng, có phiếu mua vải cũng không mua được.
Nói cười rôm rả cả đường về nhà, đã qua giờ ăn trưa, Mạc Như làm món thịt heo hấp cho Phó Trân trước tiên.