Chương 592:Từ chối và thành lập (4)
Trương Căn Phát buồn bã trong lòng, mấy tháng nay ông ta ra ngoài luyện sắt thép, sao có cảm giác kẻ ngốc Mạc Như muốn thay thế ông ta?
Nếu bỏ phiếu thì có thể biết chắc chắn là sẽ được thông qua, cho dù ông ta giở trò không cho thông qua thì đến lúc đó, ứng cử viên mới hoặc chọn người phải bỏ phiếu. Chu Thành Chí bọn họ phá rối thì sẽ không được thông qua như thường.
Đến lúc đó chỉ có trong thôn không có phòng y tế.
Nhưng nếu không có phòng y tế thì lại bớt đi một dự án tiên tiến.
Vậy nên nếu đi so sánh thì Trương Căn Phát chỉ có thể nhượng bộ, mở phòng y tế trước, tạm thời để hai người này thay thế, rồi sau đó ông ta sẽ bồi dưỡng người của mình, nhanh chóng đến lớp xóa mù chữ học chữ, rồi đến bệnh viện huyện đào tạo mấy tháng, sau đó có thể thay thế hai người này.
“Cứ như thế đi.”
Trần Ái Nguyệt thấy ông ta đồng ý, cô ấy cầm rồi đi.
Trương Căn Phát kéo cô ấy lại: “Sao lại đi vội thế?”
Trần Ái Nguyệt liếc nhìn lều cỏ ngoài cổng: “Nhiều người qua lại, đừng có lôi kéo như thế, tôi còn phải đến bộ chỉ huy báo cáo nữa.”
Nói xong, buông tay Trương Căn Phát rồi bỏ đi.
Trương Căn Phát thấy cô ấy quay đầu ngoáy mông đi thật xa, tức giận nhảy cẫng lên, đạp hai chân vào tường đất của lều cỏ, suýt nữa đã đạp ngã lều cỏ.
Chu Minh Dũ và những người khác chuyển đến một xe giấy vệ sinh rồi đổi lấy một xe than đá về khiến cho Tương Ngọc Đình liên tục nói anh: “Đồng chí Chu Minh Dũ, anh đến chăm chỉ thế.”
Chu Minh Dũ thì thầm trong lòng: Nếu tôi không siêng năng chút thì đến lúc công cuộc luyện sắt thép kết thúc, chẳng phải không chuyển được than đá sao? Anh cũng biết bản thân mình chịu khó nhưng chuyển than đá về cũng như làm một chuyện nghiêm chỉnh.
Anh cười thật thà: “Chính ủy, chẳng phải là tôi nhớ mọi người sao, mấy hôm nữa tôi còn đến luyện sắt nữa.”
Tương Ngọc Đình tưởng là thật, vỗ vai anh: “Anh làm việc cũng rất chắc chắn, cố gắng mà làm.”
“Bí thư và chính ủy yên tâm, các xã viên của đại đội chúng tôi đều tài giỏi, đi theo công xã giương cao ngọn cờ đỏ ba mặt lớn, chúng ta làm sản xuất công nông nghiệp, tuyệt đối không gây trở ngại.”
Cứ như vậy phòng y tế của đại đội Tiên Phong được thành lập, Phó Trân là bác sĩ bệnh viện Tế Dân huyện, Hà tiên cô và Trần Tú Phương là trợ lý học việc. Hai người họ mỗi ngày sẽ học một ít cách chẩn đoán, điều trị một số bệnh thường gặp, cùng với tác dụng, tác dụng phụ của một số thuốc thường dùng với Phó Trân.
Phòng y tế thành lập, Phó Trân và Trần Ái Nguyệt đi công xã một chuyến, làm một chuỗi thủ tục. Công xã nộp báo cáo đến bộ phận vệ sinh của huyện, ra lệnh đến bệnh viện huyện, sau đó sẽ có máy móc, thuốc thang thường dùng được đưa qua.
Như vậy trong thôn lại trở nên náo nhiệt, người dưới quê lao động quanh năm chưa từng đến bệnh viện, trên người ai cũng có chút ốm đau, trước kia đều là tìm những phương thuốc dưới quê điều trị một chút, đỡ không đỡ gì thì cứ vừa điều trị vừa nhịn lấy.
Bây giờ có phòng y tế, thôn mình khám bệnh còn không cần tiền, tiền thuốc bỏ ra một nửa, đương nhiên là phải đến xem thử. Tuy rằng bệnh lớn không có cách nào khám cũng không có tiền khám, nhưng mà bệnh thường gặp thì cũng được, đặc biệt hao nhanh nhất là thuốc giảm đau và chích giảm đau.
Phòng y tế dưới quê như vậy, là để tiện cho nông dân bốc thuốc thường dùng, chích thuốc, khám bệnh như là đau đầu cảm sốt đau bụng, đều nhờ vào chính là tích lũy kinh nghiệm lâm sàng, bệnh lớn đương nhiên là không quản lý được.
Trong phòng y tế, Chu Ngọc Trung còn chỉ huy người đắp một cái lò đất, giống như kiểu lò sưởi trong tường, xếp ở góc tường dùng ống khói thông ra ngoài để thải khói. Chỉ cần đốt củi dễ đốt như lõi ngô, không quá khó chịu, trong phòng ấm áp còn có thể nấu nước uống, cũng xem như là đãi ngộ đặc biệt cho bác sĩ huyện.
Qua được vài hôm, bệnh viện huyện cử người về quê miễn phí chích ngừa cho trẻ em.
Bọn họ tạo thành trạm vắc xin di động, luân phiên đi chích ở các đại đội, trẻ con từ một đến mười tuổi đều có thể đến, đại đội Tiên Phong cũng như vậy.
Vừa nghe nói không cần tiền, người dân đưa trẻ con đến giành nhau chích ngừa.
Nhưng mà, Phó Trân vẫn nói trước vấn đề một lần, không sợ gì cả chỉ sợ lỡ như, không có vấn đề thì không sao, có vấn đề thì đương nhiên là phiền phức vậy nên phải nói rõ trước.
Dù gì bây giờ kỹ thuật chích ngừa vắc xin bây giờ cũng thuần thục rồi về cơ bản sẽ không có vấn đề, nhưng mà cá thể khác nhau vẫn có thể xảy ra điều ngoài ý muốn, vậy nên phải nói rõ trước.
Đáng lẽ tưởng rằng chích ngừa là chuyện tốt, chắc chắn không có vấn đề, cho dù là trọng nam khinh nữ cũng đưa hết con trai con gái đến, lúc này nghe nói tồn tại rủi ro nhất định, bọn họ lại do dự, kéo con trai ra.