Chương 594: Thất Thất chích ngừa (2)
Mạc Như chỉ đành lấy thêm mấy cái trong chén chia cho con gái, nói với Trương Cấu: “Chị dâu chị ăn thì lấy, sao phải giật của trẻ con, đi thôi.”
Trương Cấu: Là tự chị thèm à, chị đang tiết kiệm cho em, tránh để em phá của. Chị để lại hai cái mang về cho cháu trai bên ngoại ăn, sai chỗ nào chứ.
Bọn họ đưa trẻ con đến phòng y tế, Đinh Lan Anh thấy vậy cũng dẫn con đến.
Các phụ nữ đều nói: “Chiến sĩ thi đua đến rồi, bảo cô ấy dẫn đầu trước.”
Mạc Như ẵm Chu Thất Thất đi đến, theo yêu cầu của Phó Trân lấy cánh tay trái của nó từ trong túi ngủ ra, cởi một bên tay áo ra.
Bếp sưởi trong phòng y tế nóng hổi, cửa sổ được lấp kín giấy cửa sổ, vậy nên bên trong cũng ấm áp.
Các nhân viên y tế thấy Chu Thất Thất mở to đôi mắt tròn xoe đen láy tò mò nhìn bọn họ, cánh tay nõn nà ú nu cứ như ngó sen vậy, không nhịn được trêu nó: “Nhóc con này sao đẹp như vậy hả, ăn gì con mà ú nu như vậy hả.”
Vương Liên Hoa chen ở bên cạnh giọng điệu ganh tị: “Uống sữa chứ gì, còn ăn được gì.”
Cô ta chỉ cần nhìn thấy Chu Thất Thất là ẵm con gái chen về phía trước, vừa ghen tị Chu Thất Thất ú nu trắng trẻo vừa tự oán trách con gái chịu khổ, sau đó nói lời chua chát trong lòng còn khó chịu, nhưng mà cô ta lại không nhịn được.
Mạc Như nhẹ nhàng dỗ con gái, giữ thân hình nhỏ bé của lại, tránh để nhúc nhích.
Phó Trân cũng dùng giấy xếp một con chim nhỏ chuyển dời sự chú ý của Chu Thất Thất.
Bác sĩ phụ trách chích ngừa ở ben kia lấy một cây dao phẫu thuật sắc bén ra, sẽ rạch ba đường nhỏ ở cánh tay trái của Chu Thất Thất.
“Giữ lấy nha.” Ông ta nhắc nhở.
Tuy rằng Mạc Như biết là không sao, nhưng mà nhìn cánh tay nõn nà của con gái phải bị rạch ra để lại sẹo, trong lòng cũng hơi xót xa.
Các phụ nữ đều nhìn chằm chằm vào cô ấy, đặc biệt là Vương Liên Hoa, cứ muốn nhìn thấy biểu cảm không cam tâm hoặc là bị ép trên mặt cô ta, như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Thế nhưng không hề, Mạc Như vẫn đang dịu dàng nhỏ tiếng dỗ con gái.
Lúc bác sĩ cầm dao chuẩn bị rạch cánh ta nhỏ, Chu Thất Thất đột nhiên ra sức quay đầu lại, mở mắt tròn xoe nhìn lưỡi dao, không biết là tò mò hay là sợ hãi, hai mắt không chớp.
Bác sĩ hơi ngượng ngùng, vô thức giải thích: “Không đau nha.”
Phó Trân cười, cảm giác biểu cảm đó của Chu Thất Thất rõ ràng đang nói: “Ông ngốc hay là con ngốc, lưỡi dao to như vậy rạch ra không đau à?
Mạc Như ngỏ ý bác sĩ tiếp tục.
Bác sĩ dùng lưỡi dao rạch làn da mỏng manh ra, ngay lập tức máu chảy ra.
Mạc Như muốn che mắt con gái lại, nhưng lại bị Chu Thất Thất ú ớ bảo kéo ra.
Bác sĩ không nhịn được cười khi thấy cô bé nhìn thao tác của mình, nhanh tay rạch ba đường, sau đó dùng bông thoa cồn bôi lên để cầm máu vết thương, tiêm vắc xin đậu mùa rồi chùi một cái, cười nói: “Trồng một hạt đậu.”
“A ê a!” Chu Thất Thất không chỉ không khóc, mà còn phát ra những âm thanh rất kỳ lạ.
Bọn họ từng chích ngừa vô số người nhưng không có đứa trẻ nào không khóc, cho dù là tám chín tuổi cũng khóc huh u.
Chích xong thì đến bên cạnh, Phó Trân dặn dò điều cần lưu ý, ghi lại thời gian chích ngừa... tránh lần sau chích nhầm.
Trước đó bởi vì chích ngừa có nhiệm vụ đột kích tính mùa vụ, vừa bận vừa lộn xộn, nhiều nơi không có trạm chích ngừa, dẫn đến trẻ chích ngừa lộn xộn, có người bị sót có người chích liên tục.
Phó Trân ghi lại trên hồ sơ từng nhà như vậy, sẽ không xuất hiện sai sót.
Trong các bác sĩ công tác dưới quên, cô ấy làm được xem là đến nơi đến chốn nhất.
Các phụ nữ thấy chiến sĩ thi đua ôm con gái chích xong, con bé cũng không khóc, đều cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Vương Liên Hoa vội nói mình là người tiếp theo, tiếp nối bước chân của chiến sĩ thi đua.
Mọi người đều tưởng Chu Thất Thất không khóc, thì là không đau, những đứa nhỏ khác đều sẽ không khóc.
Kết quả, Thiết Muội khóc như mổ heo vậy, hu hu hu, khóc từ lúc cởi quần áo, đến lúc bị bác sĩ nắm lấy cánh tay càng khóc dữ dội hơn, lúc lưỡi dao rạch da rướm máu, hoàn toàn là không khóc thở nổi.
Vương Liên Hoa không vui, cảm thấy bác sĩ không công tâm, lúc chích cho Chu Thất Thất thì cẩn thận vô cùng bởi vì cô là chiến sĩ thi đua, còn nói này nọ khen con bé, dỗ con bé, đến Thiết Muội của cô ta, bọn họ nghiêm mặt không dỗ không khen, động tác dứt khoát như thế, con bé không khóc mới lạ.
Cô ta trách bác sĩ chích ngừa, hai bác sĩ kia còn chê bai ngược lại cô ta.
Chiếc chăn rách của con bé vừa mới mở ra, ngay lập tức một mùi khai xông thẳng vào mũi, cho dù là đeo khẩu trang cũng bị làm đến mức suýt nữa ngất xỉu.
Hơn nữa con bé đó, sao mà đen như vậy dơ như vậy, mở quần ra thứ đen xì kia là phân?